Thursday, August 20, 2015

   Những Ngày Ấy   .

Viết cho những người Việt đã chết cho mọi lý tưởng,
hay nạn nhân của lý tưởng


1954

Ngày ấy
Từng đoàn người lũ lượt kéo ra đi
Trên đôi tay, chăng thấy có gì
Đôi mắt đỏ ngầu vì không ngủ
Chân vật vờ trên từng bước đường xa
Lòng chất đầy những lo âu vì những ngày sau vô định
Nắm tay con mà biết chắc không về
Bỏ tất cả
Bỏ tất cả, những con đường xưa cũ
Đã ngàn năm ấp ủ máu xương
Ra đi mà lòng dạ vấn vương
Phố là phố, là phố phường Hà Nội
Là Hải Phòng là cửa ngõ của ngày đi

1960

Ngày ấy
Từng đoàn quân lũ lượt lên đường
Kẻ hăng hái, tưởng sẽ mang thêm mùa thu nữa
Mùa thu xôn xao của chiến thắng năm nào
Mùa thu mà ngây ngất men say
Những biểu ngữ còn ghi trên sử sanh đất bắc
Kẻ âm thầm gạt đi giòng nước mắt
Giã từ đàn con trẻ
Chân ra đi mà không biết ngày về
Cũng mùa thu mà lá quá vàng đi
Mùa thu ấy, cũng là những mùa thu vĩnh biệt

Ngày ấy
Đôi mắt căm thù dựng ngược trên tim
Máu sẽ đổ, máu ai không cần biết
Muốn máu loang trên khắp mọi con đường
Máu tươi ngập trên những vũng máu khô
Máu từng lớp, từng lớp cho căm thù thêm đỏ máu
Xuyên rừng vượt núi
Bánh xe tăng rung trên những đường mòn
Lá trên nón che những tầng mây phủ
Tiếng reo hò như dựng dậy ngàn xưa

1960

Ngày ấy,
Lên đường trong súng lệnh vang vang
Cờ phất phới trên từng ngọn cây nhánh cỏ
Bay tung, bay tung trên khắp phố khắp phường
Cờ Hiền Lương nối đến tận Cà Mâu
Cờ nhuộm cả muà xuân thành vàng ánh
Mùa thu, mùa xuân hay mùa hè rực nắng
Từng đoàn thanh niên không hề đón mùa vui
Giã từ, giã từ tất cả
Bẻ bút đi không nhắc đến ngày về
Mưa hiu hắt trên cánh đồng vàng úa
Mưa ngập mưa trong những trận thư hùng
Máu cũng đổ, cũng loang từng viên gạch
Cũng đau thương cũng se thắt trái tim
Cũng nước mắt đau thương từng xác chết
Tận trời cao, gió bão trút không ngừng
Thân tơi tả nhưng không ngừng chiến đấu
Chết anh em nhưng vẫn quyết xông lên


1975

Ngày ấy.
Ngáy ấy!
Ngày ấy!
Lại từng đoàn người vất hết để ra đi
Trên biển đông tràn ngập những con thuyền
Cơn sóng lớn, lại từng ngàn cơn sóng lớn
Đêm trong đêm lặng lẽ những vì sao
Đêm uất nghẹn, đêm lo từng ngụm nước
Đêm miên man, thương hại những mạn thuyền
Nước mấp mé, như giữa bờ hai vực
Chìm đáy sâu hay khao khát miếng ăn
Đêm chờ đợi
Sáng vừng đông, cũng vẫn đợi vẫn chờ
Không tuyệt vọng cũng không nhiều hy vọng
Vì tương lai tùy cơn nước biển sâu
Tay vẫn luôn luôn
Vùng, vùng, vẫy những con thuyền định mệnh
Thuyền tự do
Có chết cũng ra đi.

Ngày ấy
Những ngày xa xưa ấy
Đã qua chưa những ngày đau thương ấy
Ngày mà con tim rạn nứt
Ngày mà có người tuẫn tiết để đền ơn
Ơn tổ quốc cho trọn tình non nước
Và lá cờ thiêng không được trọn ôm thây
Đã qua rồi những ngày tràn tiếng reo hò
Ngày mà xe tăng vào thành phố
Có những mừng reo
Và có những
Người trong thành uẫn ức ra đi
Vẫn. Vẫn ra đi
Đã qua thật rồi những chuyến di cư
Người dắt người rời xa quá khứ
Và đã qua thật đâu? những chuyến thuyền vượt biển
Tìm tự do dẫu chết cũng ra đi
Những ngày ấy
là những ngày sự thật
Là những chặng đường lịch sử còn ghi
Trả cho nhau đi, những sự thật phũ phàng
Trả lại Di cư cho lịch sử
Trả lại Nam tiến cho lịch sử
Trả lại Bắc tiến cho lịch sử
Trả lại Lưu vong cho lịch sử
Trả laị Chiến thắng cho lịch sử
Trả lại Chiến bại cho lịch sử
Trả lại Những người đã chết cho lịch sử

Để hôm nay ta nói đến ngày mai
Và viết tiếp những trang sử mới

Trang sử đang viết bởi người Việt trên toàn thế giới
Anh từ Âu châu, làm nghề buôn bán
Gửi về quê, những hạt gạo cần
Em đất Việt , dấu di cho nhau tờ thư
Ghi những điều dân ta thèm muốn
Tôi bên Mỹ châu, đọc lại sử sanh
Trang sử đấu tranh ngàn xưa
Giấy vẫn còn nguyên vẹn
Mực vẫn còn rõ nét tiền nhân
Cả ngàn năm vẫn tranh đấu không ngừng
Cho đến bao năm, vẫn Việt Điều, ta xòa đôi cánh rộng
Bay muôn phương rơi rắc tự do
Ngày sắp tới
Việt khắp năm châu! ngày đổi mới
Quê ta lại, một lần, quê ta lại quê ta.

Bùi Hồng Lĩnh
(TSL)

No comments:

Post a Comment