Lá Đại Kỳ VNCH
Đại Kỳ che dáng em thơ
Lung Linh trong nắng em mơ một ngày
Cùng nhau nối lại vòng tay
Phương Nam cánh én Việt bay rợp trời ...
Một Chiều Xuân
huethuong ngẫu hứng một bài thơ tự do về lính nhé:
Mùa Hoa Chinh Chiến
Em yêu chàng khoác chiến y
Đời trai ngang dọc tung hoành núi sông
Lắm khi mơ mộng viển vông
Người yêu của lính hào hoa oai hùng...
....
Đón chàng nghỉ phép đi chung
Vòng hoa đeo cổ thẹn thùng nhẹ hôn
Vội trao vị ngọt thơm nồng
Môi chàng dày dạn gió sương bụi đường
Vòng tay hờ đặt mà thương
Thiếp nghe lỗi nhịp trăm đường quặn đau
Kiếp này không trả cho nhau
Tình em chàng khất kiếp sau sao đành
Tiễn chàng một buổi tòng chinh
Thiếp nghe rõ tiếng đầu đình cú kêu
Giật mình tỉnh giấc mộng đêm
Thiếp thèm giọng nói ngọt mềm thật tươi
Thèm nghe được tiếng Ai cười
Vòng tay ân ái thì thầm gọi tên
Yêu anh nhé, cô bé hiền
Đền xong nợ nước anh đền tình em...
_____________________
Anh còn nợ em... anh còn nợ em... Anh Còn Nợ Em...
Mùa Hoa Chinh Chiến
Em yêu chàng khoác chiến y
Đời trai ngang dọc tung hoành núi sông
Lắm khi mơ mộng viển vông
Người yêu của lính hào hoa oai hùng...
....
Đón chàng nghỉ phép đi chung
Vòng hoa đeo cổ thẹn thùng nhẹ hôn
Vội trao vị ngọt thơm nồng
Môi chàng dày dạn gió sương bụi đường
Vòng tay hờ đặt mà thương
Thiếp nghe lỗi nhịp trăm đường quặn đau
Kiếp này không trả cho nhau
Tình em chàng khất kiếp sau sao đành
Tiễn chàng một buổi tòng chinh
Thiếp nghe rõ tiếng đầu đình cú kêu
Giật mình tỉnh giấc mộng đêm
Thiếp thèm giọng nói ngọt mềm thật tươi
Thèm nghe được tiếng Ai cười
Vòng tay ân ái thì thầm gọi tên
Yêu anh nhé, cô bé hiền
Đền xong nợ nước anh đền tình em...
_____________________
Anh còn nợ em... anh còn nợ em... Anh Còn Nợ Em...
TTT
4/21/2012
4/21/2012
Ngập Ngừng
Ngập ngừng buông tóc xoã vai hoang
Tựa lưng kề áp bóng trăng vàng
Để nghe hơi thở đêm từng dấu
Hoà quyện cùng ta giấc mộng ngàn
Ngập ngừng đệm gối xoãi nơi đâu
Cho suối huyền vân vỗ ngọt ngào
Theo nhạc côn trùng đong trên gió
Dỗ giấc điệp ta trùng trùng sâu
Ngập ngừng ta sợ những thú hoang
Cấu xé mộng ta phút bình an
Xin chuỗi đêm dài là suối nhẹ
Theo tóc huyền vân giữa trăng vàng.
Dulan
Suy Tư
Trăng vàng kề chiếc bóng cô liêu
Đơn lẻ chiều buông dưới ráng chiều
Suy tư xõa tóc trên đồi vắng
Thương quá em tôi dáng yêu kiều
Có phải là duyên nên đến đây
Bếp hồng nồng ấm tình chan đầy
Mỗi ngày nhiều món em nấu nướng
Chỉ ngắm thôi cũng ấm lòng nầy
Muốn nói với em thật nhiều lời
Những lời chân thật tự tim tôi
Chạnh lòng thương lắm người em nhỏ
Thầm nghĩ về em mãi không thôi
Sao Linh
CẢM KHÚC RƠI...
Một mình dõi bóng dáng cô liêu
Trăng cũng kề vai mỗi ráng chiều
Thương ai tóc xõa trên đồi vắng
Đẹp nét liêu trai dáng mỹ miều
Duyên kỳ hội ngộ tựu nơi đây
Cũng bếp hồng xưa chứa chan đầy
Tình ôi lưu luyến, ôi trìu mến
Sưởi ấm bao ngày nơi xứ này
Ta muốn gọi nhau tung cánh bay
Về miền nắng ấm khói toả lan
Gởi bao thương mến vào Miền nhỏ
Vẫn mãi thương sao bếp hồng than.
Huế Thương
(Hoạ bài thơ " Suy Tư" của Sao Linh )
Nửa Đêm Trăn Trở
Biết thế anh lần trang thơ cũ
Tìm bài đôi lứa lúc yêu nhau
Mong vui trong lúc đời ủ rũ
Khi buồn thương nhớ những đêm thâu
Bao đêm lật mở trang thơ cũ
Lưu bút ngày xanh một lá thư
Ép trong trang giấy nhành hoa tím
Em hiện trong ta dáng tiểu thư
Quán xá người vui nhạc rộn ràng
Riêng mình lặng lẽ nỗi niềm mang
Đêm khuya hiu hắt sầu cô đọng
Nửa mảnh tình riêng luống bẽ bàng
Không biết ai buồn hay ai vui
Đêm khuya tìm đến giấc ngủ vùi
Chưa vơi mong nhớ trời chưa sáng
Thở mãi hơi dài … thương thân tui
Bởi thế thương ai quá ngậm nguì
Buồn không đong được hỏi sao vui
Nửa đêm trăn trở trời chưa sáng
Nhung nhớ người ơi... lúc ngọt buì
BHL & Sao Linh & Ann
****
Bàn Tay Chưa Nắm
Em vẫn nhé, yêu thương mầu tím ấy
Tím ngày xưa tím cả đến hôm nay
Để bâng khuâng em ray rứt tháng ngày
Lòng thương mãi bàn tay người chưa nắm
BHL
Em vẫn là em của thủa nào
Chọn mầu áo ấy điểm trăng sao
Ráng chiều tím thoảng theo hương áo
Của thủa theo em chẳng dám chào
Áo tím em còn vương cỏ non
Hoa xuân thấp thoáng ủ đường mòn
Lối xưa hương quyện đời mơ ước
Nhẹ bước theo em mộng vẫn còn
Hoa xuân thấp thoáng ủ đường mòn
Lối xưa hương quyện đời mơ ước
Nhẹ bước theo em mộng vẫn còn
BHL
Anh Đây Vui Quá, Đời Còn có Em
Có con chim ốm nằm yên
Chim kia vội chắp cánh liền bay đi
Thuốc thang em muốn thức gì
Xuân thu cũng có nói chi đông hè
Nắng kia đang rợp ngoài sân
Nằm trong phòng tối bâng khuâng nhớ người
Bỗng dưng như cánh hoa tươi
Nắng len qua kẽ nắng cười với anh
Buồn vui mình mãi bên nhau
Trải bao năm tháng ưu tư mỏi mòn
Thế mà em vẫn vai thon
Anh đây vui quá, đời còn có em
Lá kia biết sắp lìa thân
Ngó quanh ngó quẩn thấy gần đất đen
Lắc lư lư lắc dăm cành
Lá đâu rơi xuống lá thành cánh hoa
Anh đang nằm dưới vực sâu
Ngâm nga câu hát giải sầu cho vui
Em lần xuống cạnh ngủ vùi
Đôi ta ôm giấc ngậm ngùi nỗi đau
Buồn vui mình mãi bên nhau
Trải bao năm tháng ưu tư mỏi mòn
Thế mà em vẫn vai thon
Anh đây vui quá, đời còn có em
Tặng Sao Linh
Bùi Hồng Lĩnh
7/1/2012
BÌM BỊP KÊU CHIỀU
( tặng SaoLinh - xuôi về con sóng Tiền Giang )
Từ xuồng bỏ bến sang sông
Chiều nghe bìm bịp kêu trông ngóng người
Tìm đâu tiếng nói giọng cười
Còn đâu sóng vỗ nhịp mười điệu thương
Đèn chao ngọn bấc đêm trường
Gió lay dáng cũ phên lùa hương xưa
Còn đâu sáng đón chiều đưa
Thương em vò vỏ sớm trưa một mình
Lục bình tým ngát bờ kinh
Gác xiêu cổ tự chày kình nhẹ buông
Chiều nghe bìm bịp kêu buồn
Phù sa đỏ nước mà xuồng xanh rêu
Đình xưa vắng bóng ngọn nêu
Phướng phơ phất gió lạnh lều am tranh
Nhìn đôi sẻ nhỏ chuyền cành
Nhớ người con gái bên mành đợi ai
Giòng đời ngã rẽ chia hai
Giòng sông lặng lẽ miệt mài nổi trôi
Tým màu sim tým núi đồi
Vàng bông điên điển bãi bồi cố hương
Hương cau thoang thỏang cuối vườn
Trúc xanh rợp mát nẽo đường quê em
Cô thôn ngày cũ êm đềm
Tiền Giang ơi nỗi nhớ mềm tâm cang
Chiều nghe bìm bịp kêu vang
Nhớ đàn sáo nhỏ đi hoang chưa về
Ly hương vác mảnh tình quê
Nặng vai thiên lý nhiêu khê phận mình
Mơ ngày thấy lại bình minh
Cờ bay phất phới điêu linh không còn
Tiền Giang một dạ sắt son
Như người xa xứ mãi còn thủy chung
hàn dạ lữ - chiều nhớ về quê mẹ.29.7.2013
( tặng SaoLinh - xuôi về con sóng Tiền Giang )
Từ xuồng bỏ bến sang sông
Chiều nghe bìm bịp kêu trông ngóng người
Tìm đâu tiếng nói giọng cười
Còn đâu sóng vỗ nhịp mười điệu thương
Đèn chao ngọn bấc đêm trường
Gió lay dáng cũ phên lùa hương xưa
Còn đâu sáng đón chiều đưa
Thương em vò vỏ sớm trưa một mình
Lục bình tým ngát bờ kinh
Gác xiêu cổ tự chày kình nhẹ buông
Chiều nghe bìm bịp kêu buồn
Phù sa đỏ nước mà xuồng xanh rêu
Đình xưa vắng bóng ngọn nêu
Phướng phơ phất gió lạnh lều am tranh
Nhìn đôi sẻ nhỏ chuyền cành
Nhớ người con gái bên mành đợi ai
Giòng đời ngã rẽ chia hai
Giòng sông lặng lẽ miệt mài nổi trôi
Tým màu sim tým núi đồi
Vàng bông điên điển bãi bồi cố hương
Hương cau thoang thỏang cuối vườn
Trúc xanh rợp mát nẽo đường quê em
Cô thôn ngày cũ êm đềm
Tiền Giang ơi nỗi nhớ mềm tâm cang
Chiều nghe bìm bịp kêu vang
Nhớ đàn sáo nhỏ đi hoang chưa về
Ly hương vác mảnh tình quê
Nặng vai thiên lý nhiêu khê phận mình
Mơ ngày thấy lại bình minh
Cờ bay phất phới điêu linh không còn
Tiền Giang một dạ sắt son
Như người xa xứ mãi còn thủy chung
hàn dạ lữ - chiều nhớ về quê mẹ.29.7.2013
VỌNG CỐ HƯƠNG
( tặng sl.bhl.ak.ht.hv )
Chiều buông sương rải hạt đầy
Hải âu khản tiếng gọi bầy chân mây
Có ai thấu nỗi niềm này
Xa quê thương nhớ từng ngày từng đêm
Còn đâu giây phút êm đềm
Con đò ai chở giọng mềm ca dao
Sông Tiền sóng gọi lao xao
Múc vầng trăng khuyết trên cao đong đầy
Quê hương biền biệt từ đây
Phương nam cách trở bờ tây ngàn trùng
Ví dầu đàn đứt ngang cung
Phím thương u uẩn bậc chùng lệ vương
Thương em thân gái dặm trường
Lục bình trôi nổi vô thường trần gian
Thiên di từng cánh giăng ngang
Chiều rơi sương đọng mang mang nỗi sầu
Trên sông nhòa ánh đèn câu
Hồi chuông cổ tự đêm thâu não nề
Nhớ quê lòng dạ tái tê
Xuôi giòng sông chữ tìm về trong thơ...
dzuylynh.Aug 3.2013
Dzuylynh
Thương Về Quê Cũ
Chiều chiều buồn nhớ về đâu
Hải âu bay lượn trên đầu kêu thương
Có ai thấu cảnh đoạn trường
Xa quê lòng vẫn hay thường nhớ nhung.
Còn đâu những dịp tương phùng
Con đò năm cũ đã từng đón đưa
Sông Tiền vẫn cảnh ngày xưa
Múc ánh trăng bạc trải vừa giòng sông.
Quê hương xa cách ngàn trùng
Phương trời xa lạ ai cùng nỗi đau
Ví dầu sóng gió biển sâu
Phím đàn hờ hững lòng sầu chứa chan.
Thương dân đói khổ lan tràn
Lục bình như cảnh hoang tàn nổi trôi
Thiên di lơ lửng ngang trời
Chiều buồn hoang vắng lòng người xót xa.
Trên không mưa bỗng nhạt nhoà
Hối chuông Chùa vẳng tiếng xa tiếng gần
Nhớ quê bỗng thấy bâng khuâng
Xuôi giòng kỷ niệm bước lần vào thơ...
HảiViệt
******
Mầu Tím
******
Mầu Tím
Anh biết em rất yêu mầu tím
Để anh lên rừng hái hoa sim
Mang về pha chế hoa thành mực
Viết mãi tên em cho nhớ thêm.
Mầu tím hoa sim lúc bên nhau
Cầm tay ve vuốt giữ thật lâu
Trên tóc em cài hoa sim tím
Nhuộm cả lòng anh tim đớn đau.
Mực tím anh về chép bài thơ
Gửi em thương nhớ lẫn dại khờ
Anh gom tất cả mơ mộng lại
Tặng hết cho người mãi mộng mơ.
HảiViệt
******
Màu Thơ
Thơ em màu tím mênh mông
Thơ tôi cũng tím nhưng hồng má xinh
Tôi tìm đã suốt bao canh
Phù du mọc khía trổ cành dở dang
Thơ em tôi gặp bên đàng
Nắng mưa vẫn chịu đợi nàng xót xa
Bên trời gió cát phôi pha
Sao em không đến tìm qua dắt về
Dắt thơ như dắt câu thề
Hồn đang chín héo chợt se se mềm
Dắt thơ em bước êm đềm
Bước tôi rời rạc giữa miền nắng tơ
Thơ ơi lạc tự bao giờ
Cho tôi khắc khoải cơn mơ vỡ lòng
Thơ em màu tím đang hồng
Tôi nghe ai dắt bềnh bồng qua tim ..
4m
Chị Ơi ...
Trời hành cơn lụt mỗi năm *
Đau thương đói rét đêm nằm co ro
Em thơ run rẩy đợi chờ
Củ khoai miếng sắn người cho đỡ lòng
Trời hành cơn lụt mỗi năm *
Đau thương đói rét đêm nằm co ro
Em thơ run rẩy đợi chờ
Củ khoai miếng sắn người cho đỡ lòng
Mưa ơi hãy để tôi đong
Bao nhiêu giọt nước tan lòng chị tôi
Trời còn tuôn mãi chưa thôi
Chị thương em đói chẳng ngồi nhìn em
Xăn quần chị lội trời đêm
Tìm qua hàng xóm vém rèm gọi ai
Than ôi gió dẳng mưa dài
Thủy Tinh sai bắt chị đi mất rồi ....
Ngó trời đen đặc ngừng trôi
Dế im phăng phắc để tôi ngóng chờ
Chị ơi chị ở nơi mô
Về đi em rét chị ơi đâu rồi ....
annthuong/ht
****************************
Bóng Và Hình
Bên nhau như bóng với hình
Chị em hai mảnh thân tình ghép vô
Quen nhau từ thuở dại khờ
Vẫn khuôn mặt ấy chưa mờ nét xuân
Thanh tao như thể đoá Sen
Tịnh tâm an lạc sang hèn xá chi
huethuong cảm bút.
Aug 2/12
Tặng hai chị Thạch Thuỷ & Sao Linh
Trúc Lan & Sao Linh
Vẫn Như Ngày nào
Thời gian thoáng qua mau
Vẫn nhớ như ngày nào
Bolsa chiều nắng nhạt
Kỷ niệm xưa ngọt ngào
Một ngày vui bên nhau
Nối vòng tay gặp gỡ
Nụ cười nở trên môi
Favori nồng ấm
Dù phương trời xa xôi
Dù đường đời muôn lối
Hãy gìn giữ cho nhau
Tấm chân tình qúy báu
Sao Linh
*********************
Áo trắng học trò
(Thương tặng Sao Linh )
Áo trắng ngày xưa đã nhạt rồi
Theo giòng đời cuốn tuổi thơ trôi
Còn đây năm tháng sầu xa cách
Kỷ niệm mờ dần mộng ước rơi
Thuở ấy hoa reo lá thắm cành
Đường dài như hiểu giấc mong manh
Ngại ngùng thư ngỏ chân chùn bước
Tà áo thẹn thùng giấu mộng xanh
Đường dài như hiểu giấc mong manh
Ngại ngùng thư ngỏ chân chùn bước
Tà áo thẹn thùng giấu mộng xanh
Tình anh theo gió mãi thầm thì
Suối tóc nào hay anh đã si
Gọi nắng về tô hồng má thắm
Để hàng me rực bước em đi
Suối tóc nào hay anh đã si
Gọi nắng về tô hồng má thắm
Để hàng me rực bước em đi
Sỏi đá sân trường cũng có nhau
Còn anh một mối vướng tơ sầu
Tương tư niềm nỗi vần thơ lạc
Mực bút than buồn quặn nỗi đau
Còn anh một mối vướng tơ sầu
Tương tư niềm nỗi vần thơ lạc
Mực bút than buồn quặn nỗi đau
Anh giờ xa mãi tận chân mây
Áo nhạt phong sương vẫn ước đầy
Cô bé văn khoa xưa anh mộng
Còn giữ giùm anh vóc liễu gầy ?
Áo nhạt phong sương vẫn ước đầy
Cô bé văn khoa xưa anh mộng
Còn giữ giùm anh vóc liễu gầy ?
Uyên Phương Minh Nguyệt
Yếm Đào
Gió bay lật dải yếm đào
Để anh thơ thẩn ra vào nhớ mong
Yếm đào thắt đáy lưng ong
Sợi buông lơi lả dáng hồng kiêu sa
Ngày mai anh đánh đò qua
Mượn đôi dải yếm thêu tà phụng loan
Nồng nàn thu cúc xuân lan
Yếm đào khép mở ngọt làn da thơm
Hoa rừng ngào ngạt quế hương
Cài vào dải yếm cho vương vấn tình
Lỡ mai trắc trở điêu linh
Thì còn dải yếm buộc mình với ta
Trời chiều nhạn ngẩn ngơ sa
Mây vương mái tóc la đà sương bay
Nâng niu dải yếm trên tay
Buộc vào thương nhớ làm dây tơ hồng
Trúc Lan
Yếm Trắng
Em buộc lơ là để yếm lơi
Lụa non óng ả ánh mây trời
Đôi bờ dây lỏng lòng xao xuyến
Mộng một lần thôi thắm suốt đời
Anh mộng gì đây em biết không
Bên thềm phơi yếm ngóng bên song
Nụ xuân vừa chớm em e ấp
Mong được đài hoa cho ấm lòng
Em bước qua vườn đất thoảng hương
Trời trong anh ước đứng bên đường
Dáng ai trong nắng hồng tinh khiết
Yếm trắng em sao mỏng lạ thường
Đêm về gối yếm anh xây mộng
Xây mãi mà sao vẫn như không
Em xa xôi quá tình chắc lỡ
Yếm trắng theo trời trôi mênh mông
Bùi Hông Lĩnh
Yếm Đào
Yếm đào hai mảnh gió lay
Để anh ngơ ngẩn bao ngày tương tư
Đêm nằm gối mộng tờ thư
Bóng trăng chênh chếch dường như say tình
Ước gì như bóng với hình
Cho ta kề cận đôi mình bên nhau
Con tim rung động xuyến xao
Dạt dào một giấc chiêm bao lạ thường
Yêm đào hai mảnh nhớ thương
Bờ vai lơi lả ngát hương thơm nồng
Ru anh một giấc phiêu bồng
Hồn anh lạc bến mê hồng đào nguyên
Sao Linh
************************************************************
Thơ Hoài Tử
Trăng Ruộng Vườn
Tôi thấy vầng trăng, trăng ruộng vườn
Nép giòng sông mịn, rất dễ thương
Nhà ai thơ thẩn ngồi bất động
Mái tóc trải đêm mượt cả lòng
Gió vẫn còn nồng nắng ban mai
Lướt qua áo vãi tựa bàn tay
Len lén chập chờn hơi tình ái
Chiếc áo bà ba vướn trăng cài
Trăng sáng hay tình nhú bên sông
Người trong đêm trắng hay gửi hồn
Tôi ở bên này chừng lắm mộng
Giang tay cứ tưởng trăng vào lòng
Tôi thấy vầng trăng, khép mi cong
Hàng dừa rũ bóng xuống vai nồng
Tôi cúi hôn lên từng đợt sóng
Trăng trắng mịn màng trên nước sông
Đêm đã thật sâu say mất nguồn
Vầng trăng ngoan ngoản cũng ngủ ngon
Tôi đứng yên vai ru trăng ngủ
Trăng của miền Nam, đẹp vô cùng
Hoài Tử
Tung cánh chèo xoay trượt phù sa
Thuyền tôi cưởi cỏ tách khỏi nhà
Giòng sông chung thủy chờ bóng nhạn
Ôm ấp tình tôi buổi bôn ba
Em điểm tóc hương đoá lục bình
Mầu hoa tím ngắc xỏa lung linh
Tôi đặt nụ hôn vờn trong gió
Môi ngọt lòng tôi lên nét hình
Khi giặc xâm lăng còn lại gì
Cuộc đời triều thủy lắm phân ly
Kẻ bỏ quê, người vào cõi chết
Đối mặt mà nghe những biên thuỳ
Thuở ấy bây giờ đã mất nhau
Giòng sông chung thuỷ đã đục ngầu
Thuyền tôi gãy mái từ dạo đó
Lục bình tím ngắc một màu sầu
Hoài Tử
Ở đây tuyết trắng đêm
Trăn trở những nỗi niềm
Chiêm bao và kỷ niệm
Giẩy đầy cuộc giới nghiêm
Phương nào đó bình yên
Đêm gối mộng diệu huyền
Có nghe hạt tuyết trắng
Trên hàng rào giới biên
Đêm trắng dài lê thê
Đời xóa mất nẻo về
Hoang sơ như tận thế
Một mình giữa bốn bề
Giọt tuyết vừa tan rơi
Hay nước mắt cuộc đời
Rụng vào đêm chới với
Mất hút bóng, thế thôi
Những đêm. Tuyết trắng đêm
Cắt tỉa những nỗi niềm
Đoàn quân sầu xâm chiếm
Tan tác, còn chi . Em!
Hoài Tử
Lời Suối
Lời tôi có là suối
Em có thèm dúng chân
Cho tôi con nước đổi
Róc rách hồn một lần
Lời tôi là dòng cát
Mịn bên suối tháng năm
Hay là miểng xô dạt
Em ngại bước lại gần
Lời tôi là ghềng đá
Em có thèm nghĩ chân
Hay bỏ đi sợ ngã
Khi chớm hay tình trần
Lời tôi là rêu phủ
Ghi khắc dấu trần gian
Cheo leo rừng núi cũ
Em còn muốn lại gần?
Đôi khi là khe suối
Đôi khi cái tuôi trôi
Đôi khi em thay đổi
Tôi cũng chỉ là tôi
Hoài Tử
Nắng cali mùa đông mà rực nóng
Hay trong lòng cảm giác Sài Gòn xưa
Hay là tôi từ tuyết lạnh phương xa
Chợt đỗ ập một khoảnh đời vong quốc
Ôi phủ thủ của những người mất nước
Mà sao mình cô lẽ một riêng mang
Nỗi niềm chung mà sao thấy ngỡ ngàng
Không thân thuộc như Sài Gòn một thuở
Nghe đắng cay lềnh bềnh trong tô phở
Nghe cõi lòng như cọng giá giòn tan
Nghe nước non nâu đục tựa tương vàng
Và đôi đủa gắp hoài hờn viễn xứ
Sài gòn ơi! Sao lạnh lùng thế chứ
Bolsa buồn ngơ ngác bước tôi đi
Chợt rộn vui khi thấy bóng quốc kỳ
Vàng phơi phới để như hồn bay trong gió
Ôi là đây, một quê hương thu nhỏ
Mùa băng hàn tôi bỏ lại xa xăm
Vài ngày thôi cũng thoả mãn tháng năm
Xa cố quốc . Ôi sao mà thương nhớ
Xin mượn em, mượn em vài góc phố
Mượn bóng cờ, mượn nắng gắt xôn xao
Để được nghe từng tấc của chiêm bao
Trải xuống lộ theo bóng đời nghiệt ngã
Hoài Tử
Đối Lời Sưởi Bóng
Vì tôi không đủ từ bi
Và em chưa hết sân si cuộc đời
Đành thôi nhặt nhạnh đôi lời
Bật diêm mồi đốt sưỡi trời riêng tư
Lời nào cháy đủ tâm tư
Cũng đành khói ám mây mù chút thôi
Biết đâu khỏi phủ lòng người
Biết đâu phiền muộn cũng rồi nguôi ngoai
Vì tôi gõ mõ hiên ngoài
Và em lần chuỗi lạc loài xa xăm
Đành thôi lượm lặt tháng năm
Đốt lên xin gửi về thăm một người
Hoài Tử
Yếm Đào
Gió bay lật dải yếm đào
Để anh thơ thẩn ra vào nhớ mong
Yếm đào thắt đáy lưng ong
Sợi buông lơi lả dáng hồng kiêu sa
Ngày mai anh đánh đò qua
Mượn đôi dải yếm thêu tà phụng loan
Nồng nàn thu cúc xuân lan
Yếm đào khép mở ngọt làn da thơm
Hoa rừng ngào ngạt quế hương
Cài vào dải yếm cho vương vấn tình
Lỡ mai trắc trở điêu linh
Thì còn dải yếm buộc mình với ta
Trời chiều nhạn ngẩn ngơ sa
Mây vương mái tóc la đà sương bay
Nâng niu dải yếm trên tay
Buộc vào thương nhớ làm dây tơ hồng
Trúc Lan
Yếm Trắng
Em buộc lơ là để yếm lơi
Lụa non óng ả ánh mây trời
Đôi bờ dây lỏng lòng xao xuyến
Mộng một lần thôi thắm suốt đời
Anh mộng gì đây em biết không
Bên thềm phơi yếm ngóng bên song
Nụ xuân vừa chớm em e ấp
Mong được đài hoa cho ấm lòng
Em bước qua vườn đất thoảng hương
Trời trong anh ước đứng bên đường
Dáng ai trong nắng hồng tinh khiết
Yếm trắng em sao mỏng lạ thường
Đêm về gối yếm anh xây mộng
Xây mãi mà sao vẫn như không
Em xa xôi quá tình chắc lỡ
Yếm trắng theo trời trôi mênh mông
Bùi Hông Lĩnh
Yếm Đào
Yếm đào hai mảnh gió lay
Để anh ngơ ngẩn bao ngày tương tư
Đêm nằm gối mộng tờ thư
Bóng trăng chênh chếch dường như say tình
Ước gì như bóng với hình
Cho ta kề cận đôi mình bên nhau
Con tim rung động xuyến xao
Dạt dào một giấc chiêm bao lạ thường
Yêm đào hai mảnh nhớ thương
Bờ vai lơi lả ngát hương thơm nồng
Ru anh một giấc phiêu bồng
Hồn anh lạc bến mê hồng đào nguyên
Sao Linh
************************************************************
Thơ Hoài Tử
Trăng Ruộng Vườn
Tôi thấy vầng trăng, trăng ruộng vườn
Nép giòng sông mịn, rất dễ thương
Nhà ai thơ thẩn ngồi bất động
Mái tóc trải đêm mượt cả lòng
Gió vẫn còn nồng nắng ban mai
Lướt qua áo vãi tựa bàn tay
Len lén chập chờn hơi tình ái
Chiếc áo bà ba vướn trăng cài
Trăng sáng hay tình nhú bên sông
Người trong đêm trắng hay gửi hồn
Tôi ở bên này chừng lắm mộng
Giang tay cứ tưởng trăng vào lòng
Tôi thấy vầng trăng, khép mi cong
Hàng dừa rũ bóng xuống vai nồng
Tôi cúi hôn lên từng đợt sóng
Trăng trắng mịn màng trên nước sông
Đêm đã thật sâu say mất nguồn
Vầng trăng ngoan ngoản cũng ngủ ngon
Tôi đứng yên vai ru trăng ngủ
Trăng của miền Nam, đẹp vô cùng
Hoài Tử
Giòng Sông Chung Thủy Xưa
Tung cánh chèo xoay trượt phù sa
Thuyền tôi cưởi cỏ tách khỏi nhà
Giòng sông chung thủy chờ bóng nhạn
Ôm ấp tình tôi buổi bôn ba
Em điểm tóc hương đoá lục bình
Mầu hoa tím ngắc xỏa lung linh
Tôi đặt nụ hôn vờn trong gió
Môi ngọt lòng tôi lên nét hình
Khi giặc xâm lăng còn lại gì
Cuộc đời triều thủy lắm phân ly
Kẻ bỏ quê, người vào cõi chết
Đối mặt mà nghe những biên thuỳ
Thuở ấy bây giờ đã mất nhau
Giòng sông chung thuỷ đã đục ngầu
Thuyền tôi gãy mái từ dạo đó
Lục bình tím ngắc một màu sầu
Hoài Tử
Tuyết Trắng Đêm
Ở đây tuyết trắng đêm
Trăn trở những nỗi niềm
Chiêm bao và kỷ niệm
Giẩy đầy cuộc giới nghiêm
Phương nào đó bình yên
Đêm gối mộng diệu huyền
Có nghe hạt tuyết trắng
Trên hàng rào giới biên
Đêm trắng dài lê thê
Đời xóa mất nẻo về
Hoang sơ như tận thế
Một mình giữa bốn bề
Giọt tuyết vừa tan rơi
Hay nước mắt cuộc đời
Rụng vào đêm chới với
Mất hút bóng, thế thôi
Những đêm. Tuyết trắng đêm
Cắt tỉa những nỗi niềm
Đoàn quân sầu xâm chiếm
Tan tác, còn chi . Em!
Hoài Tử
Lời Suối
Lời tôi có là suối
Em có thèm dúng chân
Cho tôi con nước đổi
Róc rách hồn một lần
Lời tôi là dòng cát
Mịn bên suối tháng năm
Hay là miểng xô dạt
Em ngại bước lại gần
Lời tôi là ghềng đá
Em có thèm nghĩ chân
Hay bỏ đi sợ ngã
Khi chớm hay tình trần
Lời tôi là rêu phủ
Ghi khắc dấu trần gian
Cheo leo rừng núi cũ
Em còn muốn lại gần?
Đôi khi là khe suối
Đôi khi cái tuôi trôi
Đôi khi em thay đổi
Tôi cũng chỉ là tôi
Hoài Tử
Chợt Thấy Quê Hương
Nắng cali mùa đông mà rực nóng
Hay trong lòng cảm giác Sài Gòn xưa
Hay là tôi từ tuyết lạnh phương xa
Chợt đỗ ập một khoảnh đời vong quốc
Ôi phủ thủ của những người mất nước
Mà sao mình cô lẽ một riêng mang
Nỗi niềm chung mà sao thấy ngỡ ngàng
Không thân thuộc như Sài Gòn một thuở
Nghe đắng cay lềnh bềnh trong tô phở
Nghe cõi lòng như cọng giá giòn tan
Nghe nước non nâu đục tựa tương vàng
Và đôi đủa gắp hoài hờn viễn xứ
Sài gòn ơi! Sao lạnh lùng thế chứ
Bolsa buồn ngơ ngác bước tôi đi
Chợt rộn vui khi thấy bóng quốc kỳ
Vàng phơi phới để như hồn bay trong gió
Ôi là đây, một quê hương thu nhỏ
Mùa băng hàn tôi bỏ lại xa xăm
Vài ngày thôi cũng thoả mãn tháng năm
Xa cố quốc . Ôi sao mà thương nhớ
Xin mượn em, mượn em vài góc phố
Mượn bóng cờ, mượn nắng gắt xôn xao
Để được nghe từng tấc của chiêm bao
Trải xuống lộ theo bóng đời nghiệt ngã
Hoài Tử
Đối Lời Sưởi Bóng
Vì tôi không đủ từ bi
Và em chưa hết sân si cuộc đời
Đành thôi nhặt nhạnh đôi lời
Bật diêm mồi đốt sưỡi trời riêng tư
Lời nào cháy đủ tâm tư
Cũng đành khói ám mây mù chút thôi
Biết đâu khỏi phủ lòng người
Biết đâu phiền muộn cũng rồi nguôi ngoai
Vì tôi gõ mõ hiên ngoài
Và em lần chuỗi lạc loài xa xăm
Đành thôi lượm lặt tháng năm
Đốt lên xin gửi về thăm một người
Hoài Tử
Lời Kinh Vô Ngã
Bởi tôi thiếu tuổi quy y
Và em quá muộn hoá thi ngạn đầu
Nên tôi hồn xác không cầu
Câu kinh không thấu, tình sầu không buông
Lòng thì lắm nhịp vô thường
Biên cương tục lụy lại thường lấn ranh
Chuông chùa lại ngỡ gió xanh
Lòng bay rơi rụng chung quanh mê thường
Câu kinh em đọc ngàn chương
Tôi làm ngạ quỹ hỏi đường ngục sâu
Chuỗi em lần hạt lộn nhào
Hồn tôi bỏ xác quay vào trầm luân
Hoài Tử
Đêm Bắc Mỹ
Đêm bắc Mỹ âm u không tiếng động
Bước chân về trên tuyết trắng mênh mông
Tự trói tay hay ôm chặc lấy lòng
Tìm chút ấm một ngày còn sót lại
Cơn gió nhẹ hay con dao ma quái
Chém mặt mình buôn buốt vết trần ai
Sợi khói bay từ hơi thở lưu đày
Tưởng ai đốt nhang cho người chưa chết
Vài trăm bước mà sao dài biền biệt
Hang động mình đầy tuyết ở chung quanh
Tựa như đang lấn chiếm một ngôi thành
Từng tấc đến với vạn ngàn thương tiển
Chợt nhớ em, miền nam gần với biển
Mái hiên đường đâu chiến đấu gay go
Chắc em ngồi nhàn hạ để mộng mơ
Đêm nhẹ phủ choàng vai không hay biết
Đến cửa động tra chìa, giũ bụi tuyết
Bật ngọn đèn yên ấm là thế thôi
Vì trong hang không tuyết, sưỡi lòng rồi
Hình bóng cũ trôi xa về xứ ấm
Đêm bắc Mỹ vẫn im lìm, ảm đạm
Vài đóm sao soi cửa, rọi vào tâm
Nên mịt mờ những ý nghĩ âm thầm
Đành dội nước cho tan rồi hãy ngủ
Hoài Tử
Cà phê từng chữ ngất ngây
Giọt thơm, giọt đọng tỏa bay vào phòng
Chữ ai viết đậm trong lòng
Tựa như thần thoại đưa hồn về đâu
Nhấp môi đăng đắng từng câu
Nghe đời hương lộng chảy ào vực sâu
Chỉ còn một đáy không màu
Ôm dòng ngôn tự mà khâu tâm tình
Cà phê mấy chữ lung linh
Cạn ly thơm, đắng nghe mình đắng cay
Chữ ai viết đậm trong lòng
Tựa như thần thoại đưa hồn về đâu
Nhấp môi đăng đắng từng câu
Nghe đời hương lộng chảy ào vực sâu
Chỉ còn một đáy không màu
Ôm dòng ngôn tự mà khâu tâm tình
Cà phê mấy chữ lung linh
Cạn ly thơm, đắng nghe mình đắng cay
Hoài Tử
Đắp Tượng Người
Mấy hôm rồi tuyết rơi
Tôi đắp tượng một người
Tôi đắp từng ý nghĩ
Của người đã cho tôi
Đắp tóc xõa qua vai
Cong uốn những niềm say
Tay tôi vuốt run rẫy
Từng cọng đời lung lay
Đắp đôi vai thật mềm
Dưới tóc thề lim dim
Đắp thêm vài ý niệm
Bên ngọn tóc thật êm
Đắp đường lưng thon thon
Nghe tim đập dập dồn
Nghe hồn như bắt trốn
Ẩn hiện mịn như gương
Đắp tay cầm đóa hoa
Đắp hương mộng nga ngà
Như lời người khói toả
Từng cánh lòng xoè ra
Hôm nay còn tuyết rơi
Tượng người đã mờ rồi
Tô môi cho thêm sắc
Mà lòng bỗng chơi vơi
Hoài Tử
Đem Chưng Dĩ Vãng
Mùa đông bỗng có sương mù
Tuyết rưng rưng khóc từng khu phố buồn
Giọt dài, giọt vắn bên đường
Người đi, kẻ chạy nào vương vấn gì
Chỉ mình ta, bịn rịn chi
Như mù sương đọng biên thùy bơ vơ
Nghe em hội tết tình cờ
Nghe xuân viễn xứ mịt mờ nơi đâu
Ừ! Em những đóa mai sầu
Forsythia cũ chút mầu còn không
Thôi ta tự nhũ cõi lòng
Đem chưng dĩ vãng chút hồn tháng năm
Loài hoa bốn cánh vàng thâm
Nhành mai vong quốc âm thầm với xuân
Hoài Tử
Vương Bụi Mùa Đông
Đôi giày bết bụi mùa đông
Ngón chân băng cóng mà lòng đang sôi
Tôi đi giữa phố đông người
Chợt nghe tiếng gọi từ thời xa xăm
Trên vai bụi trắng yên nằm
Nghe mầm cây lạ chợt đâm chồi mềm
Gió băng bỗng chợt nhẹ êm
Tựa hương tóc xỏa lim dim ngà nhoài
Mùa đông bụi trắng, trắng bay
Đôi giày hoang phế vướng đầy niềm vui
Hoài Tử
Thanh Kiếm Chiều Đông
Đây thanh kiếm mùa đông
Dựng ngược ở trong lòng
Buổi chiều hoang tuyết đọng
Không có người song song
Trên mái chiều ửng hồng
Mây trắng rụng bên song
Một khung đời vuông vắn
Lối thoát cũng đành không
Đêm chiếm dần tâm hồn
Thành phố sắp bị chôn
Ta ngồi trong cỗ mộ
Giữa ký ức buồn buồn
Một thanh kiếm mùa đông
Lạnh buốt đâm trong lòng
Một cửa đời ngăn, đóng
Bức tường dựng giữa không
Hoài Tử
Những Mùa Đông Nơi Tôi
Nơi tôi ở mùa đông nào chẳng lạnh
Trời băng giá hay rét mướt bên trong
Bao nhiêu năm nằm co ro hiu quạnh
Nghe nỗi buồn gậm nhấm cuộc lưu vong
Nơi tôi ở mùa đông nào không tuyết
Trắng cuộc đời hay trắng tóc rêu phong
Có quê hương mà như là đất chết
Nghe nỗi buồn gào thét những oan hồn
Nơi tôi ở mùa đông nào không tết
Riêng nhà mình nhang khói, gọi mừng xuân
Ở chung quanh dững dưng nào ai biết
Âm thầm thêm một tuổi, khóc hay mừng
Nơi tôi ở ông bà xa mù biệt
Chắc lạc đường lạc ngôn ngữ ghé thăm
Nên nhang bay chẳng thoát phòng đơn chiếc
Phủ lòng tôi những giọt lệ tháng năm
Nơi tôi ở mùa đông nào chẳng lạnh
Mùa đông nào không tuyết phủ ngập lòng
Những cái tết lẻ loi và cô quạnh
Giữa dòng đời đầy băng giá mênh mông
Hoài Tử
Trầu Cau Non Nước
Ta, em sông biển trùng trùng
Bỗng dưng cũng có cùng chung nỗi buồn
Lỡ mang đau khổ giang sơn
Nên rưng rưng lệ bên hồn người đi
Bóng cờ vàng, vẫn uy nghi
Mà nghe thiêu thiếu tiếng micro nào
Lời người vọng cả trời cao
Ta, em cùng mối hận sầu chưa nguôi
Thì ra biển cả cuộc đời
Ta, em, và hết mọi người chung đau
Từ đây một miếng trầu cau
Đến khi gục ngả tình sầu nước non
Hoài Tử
Thu Chẳng Mộ Phần
Khi lá thu tàn trên bả hoang
Như ta biến mất chốn địa đàng
Chiếc lá làm sao xây thành quách
Mục nát vệ đường dưới dấu chân
Dù những mùa thu có tuyệt vời
Đâu ai nhớ tới buổi tàn hơi
Chỉ ca ngợi nhau mùa thu mới
Hồn xác năm nào\? Bụi cát rồi
Thử hỏi! Có mấy người yêu tôi
Đọc vài dòng chữ lúc tắt hơi
Bút nghiên cũng sẽ thành nhang khói
Bay thoảng rồi thôi \. hút giữa trời
Em hỡi lỡ lầm một phút thôi
Có nói yêu tôi bằng những lời
Tôi biết xôn xao vài cảm giác
Trong thoáng đam mê, buộc miệng cười
Mai mốt dừng chân trên bải hoang
Lá chết thu tan mộ phẳng bằng
Em có thấy gì trong thu rụng
Lấp cả trời xanh chẳng mộ phần
Hoài Tử
Hỏi Người Lộng Lẩy
Này em xuống dốc địa đàng
Phấn hương trang điểm cho chàng nào đây
Không vì mắt ngó, người xoay
Cớ sao lộng lẫy, chi này\? Vì ai\?
Tôi như một kẻ ăn mày
Làm sao dám đứng cạnh vai một lần
Em thì viện cớ đài trang
Thôi thì tối lẫn vào hàng thường dân
Làm sao dám đứng cạnh vai một lần
Em thì viện cớ đài trang
Thôi thì tối lẫn vào hàng thường dân
Hỏi em ? Qua dốc địa đàng
Chừng không chưng diện cho hàng loại tôi
Thôi đành bỏ cuộc rút lui
Trời trăng hai cõi ngậm ngùi thế nhân
Chừng không chưng diện cho hàng loại tôi
Thôi đành bỏ cuộc rút lui
Trời trăng hai cõi ngậm ngùi thế nhân
Hoài Tử
Đêm Đầu Tỉnh Lẻ
Chuyến Phà Mỹ thuận lao chao
Giòng sông cô quạnh nỗi sầu mênh mông
Tôi về tỉnh nhỏ mùa đông
Lạc loài năm tháng với hồn bơ vơ
Chiều rơi trên bước giang hồ
Nắng le lói thở bên bờ Cửu long
Đôi vai một gánh tang bồng
Hành trang lặng lẻ con đường mai sau
Nắng le lói thở bên bờ Cửu long
Đôi vai một gánh tang bồng
Hành trang lặng lẻ con đường mai sau
Bước vào tỉnh nhỏ tình đầu
Dìu đêm qua phố thấp cao gót giày
Dìu đêm qua phố thấp cao gót giày
Hoài Tử
Cô Bé Năm Xưa
Này em cô bé năm xưa
Tóc buông vai xỏa những trưa Sài Gòn
Này em ngồi đó mất hồn
Vì tôi làm khỗ nỗi lòng em chăng
Tình tôi hay mất thăng bằng
Nên hay té ngã, nên cần tình nhân
Vì em vẫn cứ giùng giằng
Để tôi bám víu bên hàng dậu thưa
Nên hay té ngã, nên cần tình nhân
Vì em vẫn cứ giùng giằng
Để tôi bám víu bên hàng dậu thưa
Đành thôi giấu lại nắng mưa
Mặc em tiếc nuối chân khua một người
Mặc em tiếc nuối chân khua một người
Hoài Tử
Em có là chiêm tinh
Bốc quẻ tôi cuộc tình
Nhân duyên hay định quả
Em có cùng hiển linh
Mắt em cả trời sâu
Tôi trốn tránh nơi nào ?
Cứ lột trần tâm ý
Điểm hóa giùm nỗi đau
Nếu quẻ của duyên này
Em không cùng nắm tay
Xin em đừng biện giải
Bảo linh ứng chẳng bày
Quẻ này em thấy rồi
Em chiếm cả lòng tôi
Cứ thản nhiên từ chối
Con số cuộc đời tôi
Em chiêm tinh một lần
Tôi, trải lòng thẳng băng
Câu giải đời lận đận
Còn gì nữa để gần
Hoài Tử
Vì Em Lắc Đầu
Nếu em đừng lắc đầu
Thì ta đâu biết đau
Tưởng đời là trang báo
Rảnh đọc, có gì đâu
Cũng bởi em lắc đầu
Ta cảm nhận niềm đau
Ngôn từ vài ba nét
Mà đầy những vệt sầu
Nếu ai đó lắc đầu
Sao ta chẳng thấy đau
Chỉ riêng em từ chối
Ta chẳng hiểu vì sao
Hoài Tử
Tên Hành Khất
Nếu đối mặt em có cần hốt hoảng
Hay rất làm khó chịu phải tiếp nhau
Chuyện cuộc đời ai đọc được tâm sâu
Nên có lắm oan gia vào ngỏ hẹp
Em cũng chẳng nên làm như nghĩa hiệp
Cứ quay đầu mà bỏ mặc lại tôi
Như quận nương trên kiệu chẳng thấy người
Tôi chấp nhận mình là tên hành khất
Chưa xin em, nhưng em sợ bị mất
Một chút tình thương hại cũng không ban
Giữa đám đông như cỏ rác kẻ bần
Tôi lủi thủi với tấm lòng hổn loạn
Thôi thì em cũng chẳng cần hốt hoảng
Tôi ăn mày bóng dáng một người qua
Lỡ gặp nhau em hãy cứ kiêu sa
Đừng ban phát dù chỉ bằng ánh mắt
Tôi rất sợ những tia đầy mê hoặc
Ôm lấy về ngơ ngác cả ngày đêm
Thà số không để an ủi nỗi niềm
Như duyên số tên ăn xin tình ái
Hoài Tử
Chiếc Lều Một Lần Ghé
Có một dạo em qua đường, mưa gió
Nép mái lều đâu hay biết, bâng quơ
Lều năm xưa trăn trở đã tự giờ
Trông bóng dáng qua bao mùa mưa nắng
Miếng vãi phơi đợi chờ trong lẵng lặng
Đã phai tàn, tơi tả với thời gian
Người ở đâu có hiểu chút gì chăng
Màu năm tháng phết tô đầy nỗi nhớ
Sợi chỉ căng cũng mòn theo hơi thở
Ngọn gió sầu chẳng đánh gục ngu ngơ
Dù rách bươm cũng còn dấu dại khờ
Vẫn treo đó một nỗi niềm năm cũ
Khi chiêm bao gói hoài cũng không đủ
Chi tơ tàn tơi tả níu không gian
Như cố với hình ai của một lần
Trời trở gió, trời mưa hay mình khỏc
Rồi một hôm đời chôn vùi mộng ước
Chiếc lều tàn bị cuốn vứt bỏ đi
Còn ôm theo chiếc bóng một người đi
Mai trở lại em biết gì áng tích
Bây giờ đây trong bùn lầy quấn quít
Miếng vãi sầu còn cuộn dấu ai qua
Đời thản nhiên dù đau đớn thiết tha
Nên nỗi chết chẳng ai thèm để ý
Hoài Tử
Mây trắng, đồi xanh biển mênh mông
Thuyền hoang, gãy mái, thu ngập hồn
Bâng khuâng tay khuấy dòng năm tháng
Ngôn tự chợt đâu nổi bềnh bồng
Hạt nắng long lanh rụng sóng buồn
Tôi, người. Bờ, đảo trống mênh mông
Mặt nước, ôm mây còn được bóng
Còn tôi khư giữ khoảng trời không
Trên chót không gian của cuộc đời
Dưới gầm ký ức thời gian ôi
Mây bao giờ đếm gì di tích
Tôi đếm bơ vơ những ngậm ngùi
Mây trắng về đâu mùa thu này
Thuyền con gãy mái biển bao vây
Thò tay chép lại lời trên sóng
Bâng quơ gió động hồn lung lay
Hoài Tử
Thuyền Trở Về Bóng Tối
Rồi tôi cũng chỉ là thuyền không bến
Cập lại bờ vẫn bị đuổi xua đi
Gặp lại em để thấy những biên thùy
Đưa chiếc neo, em ném vào khoang đỗ
Thôi thì tôi mặc tình cơn sóng vỗ
Vỗ giữa lòng hay vỗ giữa con sông
Buông mái chèo nối tiếp cuộc phiêu bồng
Đời hồ thỉ cứ chi mà phải trách
Em và tôi thật gần mà khoảng cách
Đã mấy mùa chưa gặp có sao đâu
Gại lại nhau đừng nhẫm tính bao lâu
Đừng ghi sổ để mai không cần nhớ
Thì em cứ bảo rằng là lầm lỡ
Lá lục bình ai ký nợ gì nhau
Cứ thả trôi, cuối cùng hay bắt đầu
Dòng năm tháng cũng xin đừng đánh dấu
Mái thuyền tôi lênh đênh không cần đậu
Đêm hay ngày, chiều xuống đã thật sâu
Còn mình tôi chìm xuống giữa hư hào
Xa tít đó mây trắng xưa bảng lãng
Giòng sông đêm giữa sương mù bất tận
Tôi trở về cùng bóng tối mênh mông
Thì mùa thu, hay hạ hay mùa đông
Tôi vẫn đi muôn trùng không bến đỗ
Hoài Tử
Hoài Tử
Vực Thu
Sương âm u, giữa rừng thu thay lá
Tôi lần mò tìm giòng suối tâm linh
Chợt trượt chân vào vực thẩm cuộc tình
Bốn vách đứng đầy rong rêu ký ức
Hoài Tử
Đầu năm đặt bút kết vần thơ
Nắng nhạt bên song mộng ơ thờ
Xuân đến xuân đi nhiều tâm sự
Mấy mùa mưa nắng vẫn bơ vơ
Sao Linh
Tâm sự chập chùng nét mây thơ
Bơ vơ rộn nắng hỏi mong chờ
Sao vẫn gió ngàn reo mong đợi
Nghe chừng lối nhỏ bước vu vơ
CátTưởng
Tâm sự đâu năm một mối thơ
Hỏi ai tri kỷ để trông chờ
Ngồi đếm thời gian dài mái tóc
Bao giờ xuân trở lại ban sơ
Sao Linh
Thì ta đâu biết đau
Tưởng đời là trang báo
Rảnh đọc, có gì đâu
Cũng bởi em lắc đầu
Ta cảm nhận niềm đau
Ngôn từ vài ba nét
Mà đầy những vệt sầu
Nếu ai đó lắc đầu
Sao ta chẳng thấy đau
Chỉ riêng em từ chối
Ta chẳng hiểu vì sao
Hoài Tử
Tên Hành Khất
Nếu đối mặt em có cần hốt hoảng
Hay rất làm khó chịu phải tiếp nhau
Chuyện cuộc đời ai đọc được tâm sâu
Nên có lắm oan gia vào ngỏ hẹp
Em cũng chẳng nên làm như nghĩa hiệp
Cứ quay đầu mà bỏ mặc lại tôi
Như quận nương trên kiệu chẳng thấy người
Tôi chấp nhận mình là tên hành khất
Chưa xin em, nhưng em sợ bị mất
Một chút tình thương hại cũng không ban
Giữa đám đông như cỏ rác kẻ bần
Tôi lủi thủi với tấm lòng hổn loạn
Thôi thì em cũng chẳng cần hốt hoảng
Tôi ăn mày bóng dáng một người qua
Lỡ gặp nhau em hãy cứ kiêu sa
Đừng ban phát dù chỉ bằng ánh mắt
Tôi rất sợ những tia đầy mê hoặc
Ôm lấy về ngơ ngác cả ngày đêm
Thà số không để an ủi nỗi niềm
Như duyên số tên ăn xin tình ái
Hoài Tử
Chiếc Lều Một Lần Ghé
Có một dạo em qua đường, mưa gió
Nép mái lều đâu hay biết, bâng quơ
Lều năm xưa trăn trở đã tự giờ
Trông bóng dáng qua bao mùa mưa nắng
Miếng vãi phơi đợi chờ trong lẵng lặng
Đã phai tàn, tơi tả với thời gian
Người ở đâu có hiểu chút gì chăng
Màu năm tháng phết tô đầy nỗi nhớ
Sợi chỉ căng cũng mòn theo hơi thở
Ngọn gió sầu chẳng đánh gục ngu ngơ
Dù rách bươm cũng còn dấu dại khờ
Vẫn treo đó một nỗi niềm năm cũ
Khi chiêm bao gói hoài cũng không đủ
Chi tơ tàn tơi tả níu không gian
Như cố với hình ai của một lần
Trời trở gió, trời mưa hay mình khỏc
Rồi một hôm đời chôn vùi mộng ước
Chiếc lều tàn bị cuốn vứt bỏ đi
Còn ôm theo chiếc bóng một người đi
Mai trở lại em biết gì áng tích
Bây giờ đây trong bùn lầy quấn quít
Miếng vãi sầu còn cuộn dấu ai qua
Đời thản nhiên dù đau đớn thiết tha
Nên nỗi chết chẳng ai thèm để ý
Hoài Tử
Mây Trắng Mùa Thu
Mây trắng, đồi xanh biển mênh mông
Thuyền hoang, gãy mái, thu ngập hồn
Bâng khuâng tay khuấy dòng năm tháng
Ngôn tự chợt đâu nổi bềnh bồng
Hạt nắng long lanh rụng sóng buồn
Tôi, người. Bờ, đảo trống mênh mông
Mặt nước, ôm mây còn được bóng
Còn tôi khư giữ khoảng trời không
Trên chót không gian của cuộc đời
Dưới gầm ký ức thời gian ôi
Mây bao giờ đếm gì di tích
Tôi đếm bơ vơ những ngậm ngùi
Mây trắng về đâu mùa thu này
Thuyền con gãy mái biển bao vây
Thò tay chép lại lời trên sóng
Bâng quơ gió động hồn lung lay
Hoài Tử
Thuyền Trở Về Bóng Tối
Rồi tôi cũng chỉ là thuyền không bến
Cập lại bờ vẫn bị đuổi xua đi
Gặp lại em để thấy những biên thùy
Đưa chiếc neo, em ném vào khoang đỗ
Thôi thì tôi mặc tình cơn sóng vỗ
Vỗ giữa lòng hay vỗ giữa con sông
Buông mái chèo nối tiếp cuộc phiêu bồng
Đời hồ thỉ cứ chi mà phải trách
Em và tôi thật gần mà khoảng cách
Đã mấy mùa chưa gặp có sao đâu
Gại lại nhau đừng nhẫm tính bao lâu
Đừng ghi sổ để mai không cần nhớ
Thì em cứ bảo rằng là lầm lỡ
Lá lục bình ai ký nợ gì nhau
Cứ thả trôi, cuối cùng hay bắt đầu
Dòng năm tháng cũng xin đừng đánh dấu
Mái thuyền tôi lênh đênh không cần đậu
Đêm hay ngày, chiều xuống đã thật sâu
Còn mình tôi chìm xuống giữa hư hào
Xa tít đó mây trắng xưa bảng lãng
Giòng sông đêm giữa sương mù bất tận
Tôi trở về cùng bóng tối mênh mông
Thì mùa thu, hay hạ hay mùa đông
Tôi vẫn đi muôn trùng không bến đỗ
Hoài Tử
Đêm Đầu Tỉnh Lẻ
Chuyến Phà Mỹ thuận lao chao
Giòng sông cô quạnh nỗi sầu mênh mông
Tôi về tỉnh nhỏ mùa đông
Lạc loài năm tháng với hồn bơ vơ
Giòng sông cô quạnh nỗi sầu mênh mông
Tôi về tỉnh nhỏ mùa đông
Lạc loài năm tháng với hồn bơ vơ
Chiều rơi trên bước giang hồ
Nắng le lói thở bên bờ Cửu long
Đôi vai một gánh tang bồng
Hành trang lặng lẻ con đường mai sau
Nắng le lói thở bên bờ Cửu long
Đôi vai một gánh tang bồng
Hành trang lặng lẻ con đường mai sau
Bước vào tỉnh nhỏ tình đầu
Dìu đêm qua phố thấp cao gót giày
Dìu đêm qua phố thấp cao gót giày
Hoài Tử
Vực Thu
Sương âm u, giữa rừng thu thay lá
Tôi lần mò tìm giòng suối tâm linh
Chợt trượt chân vào vực thẩm cuộc tình
Bốn vách đứng đầy rong rêu ký ức
Tiếng vạn lá của ngàn thu rưng rức
Khóc âm thầm trong bóng tối hoang sơ
Như bước tôi trong cùng tận mơ hồ
Để biết được con tim không lối thoát
Khóc âm thầm trong bóng tối hoang sơ
Như bước tôi trong cùng tận mơ hồ
Để biết được con tim không lối thoát
Muốn chạy xô mà tối mù định đoạt
Muốn thét gào chỉ vọng lại tiếng tôi
Muốn nằm im buông xuôi một cuộc đời
Nhưng tiếng lá như oan hồn réo gọi
Muốn thét gào chỉ vọng lại tiếng tôi
Muốn nằm im buông xuôi một cuộc đời
Nhưng tiếng lá như oan hồn réo gọi
Chỉ mình tôi trong không gian bị trói
Những mặt trời là bóng dáng người xưa
Nên hào quang là loạn tiễn bắn ùa
Hồn thỗ huyết nhưng vẫn chưa chịu chết
Những mặt trời là bóng dáng người xưa
Nên hào quang là loạn tiễn bắn ùa
Hồn thỗ huyết nhưng vẫn chưa chịu chết
Gió vực sâu rít xoáy đời khánh kiệt
Tôi phệch ngồi trong bóng tối tâm tư
Nghe lá thu tắt thở trong sương mù
Và nhịp tim làm không gian thoi thóp
Tôi phệch ngồi trong bóng tối tâm tư
Nghe lá thu tắt thở trong sương mù
Và nhịp tim làm không gian thoi thóp
Hoài Tử
Vần Thơ Đầu Năm
Đầu năm đặt bút kết vần thơ
Nắng nhạt bên song mộng ơ thờ
Xuân đến xuân đi nhiều tâm sự
Mấy mùa mưa nắng vẫn bơ vơ
Sao Linh
Tâm sự chập chùng nét mây thơ
Bơ vơ rộn nắng hỏi mong chờ
Sao vẫn gió ngàn reo mong đợi
Nghe chừng lối nhỏ bước vu vơ
CátTưởng
Tâm sự đâu năm một mối thơ
Hỏi ai tri kỷ để trông chờ
Ngồi đếm thời gian dài mái tóc
Bao giờ xuân trở lại ban sơ
Sao Linh
No comments:
Post a Comment