Thơ Họa Sao Linh & Linh Hồn Của Tre
Thôi thì ...
Yêu mần chi khi duyên tình nghiệt ngã
Cánh rong buồn cứ quyện vướng dòng tương
Sợi tơ sầu gỡ mãi vẫn còn vương
Thôi thì tự ... dối lòng ... không yêu nữa
Sóng xô bờ ... xóa được không lời hứa
Cùng bóng người trong sâu thẳm tình côi
Con dã tràng thầm hỏi áng mây trôi
Se bao cát mới lấp vùi thương nhớ ?
Yêu mần chi khi chuyến tàu đã lỡ
Hai bước lùi một bước tới - lún sâu
Lá vàng rơi theo từng gót chân nhầu
Thôi thì cứ ... lặng thinh ... như từng đã ...
Linh hồn của Tre
Yêu mãi...
Tình chưa hết nên lòng nhiều trăn trở
Cố tìm quên nhưng càng lại nhớ thêm
Giọt mưa thu tí tách rớt bên thềm
Nghe thấm lạnh trái tim côi rạn vỡ
Gọi tên người trong tận cùng hơi thở
Nhớ nhung tràn dâng mặn đắng bờ môi
Có phải chăng trời đã định thế rồi
Mình hai đứa có duyên mà không nợ
Lòng muốn quên nhưng trái tim không nở
Để đêm về lặng lẽ mắt xanh xao
Nhớ điên cuồng như biển nhớ non cao
Đến bao giờ… mình lại được gần nhau…
Sao Linh
*******************
Nhánh hoa mơ
Cành hoa tím còn đây
Cùng thương nhớ vơi đầy
Rãi trên lần chân bước
Rối mù kiếp thương vay
Cuộc đời nhóm chợ phiên
Tình là chuỗi ưu phiền
Chất đầy hai quang gánh
Đường chiều bóng đổ nghiêng
Vần thơ lạc điệu ngâm
Nhạc rời rã cung trầm
Gió thoảng qua song cửa
Chợt nhớ người xa xăm
Con nhện khóc ngu ngơ
Bóng in vách ơ thờ
U buồn cành hoa tím
Như tình người trong mơ
LhcT
Nỗi Buồn Không Tên
Nét mực tím chưa phai
Nhưng vần thơ tìm hoài
Chữ ở đâu chẳng thấy
Ngẩn ngơ ngồi lay quay
Nhìn nắng rơi ngoài hiên
Biết trút đâu muộn phiền
Niềm vui nào xa vắng
Ôm nỗi buồn triền miên
Ngày vẫn trôi âm thầm
Thoáng chốc đã bao năm
Còn gì lại nơi nầy
Tình cuối trời xa xăm
Cũng chỉ là vần thơ
Từng dòng chữ ngu ngơ
Bận lòng chi bối rối
Đã hết rồi mộng mơ
Sao Linh
Chị Sao Linh và chị Tre họa thơ nhau hay quá!Đọc những vần thơ màh thấy thấm thía nỗi buồn.
ReplyDeleteBăng Hồ
Hìhì... buồn gặp nhau thỉ trở thành những nỗi buồn bất tận phải không Nhạn.
ReplyDeletehihi..đúng goỳ đó chị SL, buồn với buồn gặp nhau chẳng những hông đẩy nhau màh còn hít lại gần nhau nữa nên cứ buồn nối tiếp buồn đến vô tận luôn :)
ReplyDelete