Saturday, December 26, 2015

      BÓNG HẠNH PHÚC    



Những ngày cuối năm sao mà buồn lạ buồn lùng. Tôi cứ tưởng, tại tôi ở trong tình trạng một mình mà buồn đến vậy, nhưng không, Hiền vừa gọi cho tôi, rủ đi dạ vũ Tất Niên.
- Cuối năm buồn quá mày ơi, ông Tùng bảo tao rủ mày đi dạ hội Tất Niên cho ngắn đi những giờ trống rỗng.
- Tao ngại đi quá.
- Này, hôm Giáng Sinh mày đã làm cho vợ chồng tao đã buồn vì trời đất, giá lạnh, âm u, lại còn buồn theo nỗi buồn của mày nữa đó. Lần này, mày không đi, vợ chồng tao giận đấy. Mày có điên không mà cứ thui thủi ở nhà một mình hoài vậy ? Chiều mai, cứ đúng 7 giờ vợ chồng tao đến đón mày đó, nghe chưa ?
Tôi bỏ điện thoại, mà tiếng của Hiền còn như vang vang trong đầu óc tôi. “ Mày có điên không mà cứ thui thủi ở nhà một mình hoài vậy ?”
Tôi nghĩ mình chắc cũng điên thật rồi. Có điên, tôi mới bỏ cái hạnh phúc đã có để sống thui thủi một mình trong những ngày giá lạnh như chiều nay. Có điên, tôi mới bỏ Khang, một người đã yêu thương, chiều chuộng tôi như trứng mỏng, để bây giờ một mình tôi phải lo hết mọi chuyện. Từ mang xe đi rửa, đến thay dầu nhớt, và ngay cả đến vụ đổ xăng, tôi cũng chẳng bao giờ phải quan tâm đến. Mỗi sáng, sau khi có ly cà phê do Khang pha cho, đổ vào cái ly nhựa để tôi vừa lái xe vừa uống, tôi chỉ có việc lái xe đi làm theo con đường quen thuộc, vì chiếc xe Toyota Celica của tôi đã được Khang nổ máy và đem ra ngoài driveway để sẵn, chờ tôi ngồi vào xe, là lái đi ra đường mà thôi. Có điên, tôi mới bỏ thiên đàng để chôn mình trong hỏa ngục sầu thương này.
Trời mùa đông mau tối quá. Tôi nhìn ra bầu trời nhiều mây xám đang bay thật thấp khiến tôi có cảm nghĩ, chỉ cần xuống thấp một tí nữa thôi, là đám mây xám sẽ nổ tung như những mảnh hỏa châu vì đụng phải ngọn cây ở đầu hiên nhà. Tôi vẫn ngồi yên lặng ở chiếc ghế sofa cố định nơi nhìn ra mảnh vườn nhỏ phía sau của căn nhà ba phòng ngủ trong vùng Irvine. Căn nhà này đã chứng kiến những năm đầu hạnh phúc của Khang và tôi. Và cũng chính nơi căn nhà này, khi yêu thương đã không còn trong tâm hồn tôi nữa, thì nó chỉ là những bức tường ngăn cách hai tâm hồn của Khang và tôi mà thôi.
Căn phòng ấm cúng của hai vợ chồng, do chính tôi trang hoàng, bây giờ thấy trống rỗng, nhạt nhẽo. Những gì ngày trước tôi cảm thấy là ấm cúng, dễ thương, thì bây giờ sao mà lạnh lẽo, chán chường đến vậy.
Trước kia, tôi đi làm về, việc đầu tiên là vào phòng ngủ, trước là để thay áo quần, sau là để tìm lại giây phút thoải mái, quên đi những căng thẳng ngoài sở làm. Bởi vì, Khang luôn luôn làm cho tôi những chi tiết nhỏ nhặt, khiến tôi cảm thấy, mình như một nàng Tiên, luôn được hầu hạ, yêu chiều. Có lẽ, ít người đàn ông có tính lãng mạn ngay cả trong tình vợ chồng, như Khang, và thời gian chung sống với nhau cũng cả sáu năm, chứ ít ỏi gì đâu.
Những ngày mới cưới nhau, bao giờ trên bàn phấn và ngay cả trên giường, phía tôi nằm, Khang cũng để bông hồng tươi đỏ thắm. Và tôi cũng đã ôm chồng hôn nồng nàn, khi vưà bước chân vào phòng ngủ, như một cử chỉ thương yêu thay lời cám ơn. Thú thực, tôi cứ nghĩ, cử chỉ lãng mạn này, sẽ chấm dứt một ngày không xa, và lòng tôi hẳn cũng không buồn lắm nếu như một ngày nào đó, tôi đi làm về, vào phòng ngủ, mà không nhìn thấy bông hồng nằm ở hai nơi cố định. Tôi tự nhủ, rồi tôi cũng sẽ quen đi, như đã quen nhìn hai bông hồng nằm quyến rũ, một nơi bàn phấn và một trên giường phía tôi nằm.
Nhưng rồi, tháng qua tháng, năm qua năm, hai bông hồng đã tạo cho tôi một thói quen không bỏ được. Thói quen ấy như một nhắc nhở có sự hiện diện của chồng, ngay cả khi Khang vắng mặt. Thói quen ấy lâu dần, đã biến tôi trở thành người khó tính, nếu như khi đi làm về, bước vào phòng ngủ, mà tôi không nhìn thấy hai bông hồng, chắc chắn tôi sẽ giận Khang lắm, và cũng chắc chắn, tôi nghĩ ngay đến tình yêu của Khang dành cho tôi đã có chút nhạt phai …
Thói quen ấy như một nuông chiều, khiến tôi không cần nhìn, mà biết vẫn có. Hương thơm tỏa nhẹ từ hoa hồng, đã làm cho tôi cảm thấy căn phòng như ấm cúng hơn. Và tôi vẫn cảm thấy hình ảnh chồng, đôi mắt nồng nàn, say đắm đang nhìn tôi thiết tha, trừu mến, như những ngày đầu bên nhau! Tôi mỉm cười trong sung sướng.
Rồi, kỷ niệm tròn một năm của ngày cưới, Khang đã làm cho tôi ngạc nhiên không ít, khi chàng mời tôi đi ăn tại một bờ biển sang trọng của vùng Laguna Niguel. Hai vợ chồng tôi đã ngồi nơi bàn gần cửa sổ, nhìn ra biển, trong buổi chiều nắng tắt dần về phía chân trời, để nghe được tiếng sóng vỗ bờ, và nhìn những cánh chim hải âu chao mình trên bờ biển. Khang biết tôi thích biển, thích nhìn sóng chập chùng, trắng xóa ngoài khơi rộng.
Những ngày đầu mới quen nhau, tôi đã say sưa kể cho chàng nghe những đam mê của mình, nào là thích nhìn cánh chim bay trong buổi chiều hiu quạnh, thích nhìn trăng lặng lẽ, cô đơn của đêm rằm, và thích nghe tiếng sóng vỗ bờ, nhìn sóng đổ dồn trắng xóa ngoài khơi. Hình như tôi còn kể với chàng nhiều lắm, trong những đêm ngày thường, mà cả hai còn đang ở xa nhau. Chiếc phone là sợi giây liên lạc hâm nóng tình của hai kẻ đang đam mê, đắm đuối. Khác gì câu chuyện trong phim Pillow Talk, mà cả chàng lẫn tôi đều gọi nhau bằng cái tên tài tử đóng vai chính:
- Doris Day đó hả ?
- Dạ, Doris Day đây. Có phải chàng Rock Hudson của em đó không ?
Và, tôi nghe được tiếng cười khúc khích vì sung sướng của chàng qua đầu giây bên kia. Có lần chàng còn nhận mình là John Gavin vì tôi kể cho chàng nghe, khi xem phim cuốn phim nào đó, tôi quên mất tên rồi, chàng là người tình trông đẹp trai, (dĩ nhiên), trông rất cương nghị, có dáng hào hoa, lái xe đến đón người yêu đi ăn, chàng vòng trước mũi xe, đến mở cửa cho nàng, rồi mới vòng về chỗ ngồi của mình. Tôi thích nhất bộ complet đen chàng mặc hôm đó, có cài khuy manchette bằng vàng, khi chàng kéo ghế mời nàng ngồi, ống tay áo complet ngắn lên, lộ ra cái khuy manchette vàng. Tôi mê đàn ông mang manchette từ đó.
Có lẽ cũng là duyên phận khi tôi mới gặp chàng trong buổi tiệc cưới của người bạn.
Hôm đó, tôi đến hơi trễ, khi đang giới thiệu hai họ nhà trai nhà gái. Thục Quyên là chị của cô dâu, đã đưa mắt nhìn quanh, thấy có bàn gần nhất còn dư một chỗ ngồi. Chị Thục Quyên hỏi nhỏ, và được biết, không có ai ngồi nơi ghế trống, và chị đã đưa tôi vào ngồi ở bàn đó. Một mình ngồi ở bàn lạ, tôi đã chẳng quen ai. Từng cặp, từng cặp, có thể quen nhau, có thể không quen, nhưng họ là những người có gia đình, dễ bắt chuyện với nhau hơn, như chuyện con cái, lo cho chúng đi học, và cuối tuần còn đưa chúng đi học võ, học đàn v..v… Một chị ngồi cạnh bên phải đã hỏi tôi có mấy cháu, và khi tôi lắc đầu cho biết, chưa lập gia đình, thì các chị trong bàn, lại cho rằng, không lập gia đình cũng có cái hạnh phúc riêng của nó,
- Ối dào, không phải dậy sớm thức khuya lo cho chồng con, hoặc đi làm về, vẫn phải nhào vào bếp lo nấu nướng cho chồng con ăn!
- Bộ, chỉ có chồng con ăn, còn bà thì nhịn ?
Bà vợ cười cười, đáp trả:
- Nếu không có ông và các con, tôi chỉ cần một bát canh cải, nấu với thịt băm là xong bữa cơm.
Rồi chị quay sang nói với mọi người như phân bua:
- Trông vậy mà khó tính lắm đấy. Không ăn thức ăn cũ, dù đã hâm nóng…Vì thế, tôi cứ phải nấu thay đổi món mỗi ngày.
Người đàn ông ngồi phía tay trái của tôi vẫn im lặng nghe chuyện thiên hạ, và đôi khi nhẹ nhàng quay sang nhìn tôi mỉm cười!
Cho đến khi thức ăn được lần lượt mang ra, thì cóc trong hang mới mở miệng:
- Thưa …
- Dạ … Hoàng Thu
- Còn tôi, Khang, Vũ Đình Khang. Tôi xin phép được tiếp cô Hoàng Thu món này nhé.
Không cần biết tôi có đồng ý hay không, Khang cứ thế tiếp cho tôi, từng món, từng món.
Và, từ đó, Khang thường xuyên nói chuyện với tôi nhiều hơn. Cho đến lúc, Khang mời tôi ra sàn nhảy với điệu tango sau khi cô dâu chú rể đã khiêu vũ bản đầu tiên bằng điệu nhạc vui tươi Paso Doble, thì chúng tôi đã biết được số phone của nhau rồi.
Tối đó, Khang gọi cho tôi ngay. Trong câu chuyện, tôi được biết, Khang là học sinh trường Chasseloup Laubat, và là sinh viên du học, ra trường từ năm 1972. Chàng học về kỹ sư điện lạnh làm cho hãng…Hiện chàng ở mãi tiểu bang xa, và lạnh nơi vùng Pennsylvania. Khang về dự đám cưới vì chú rể là bạn học của chàng, vì thế, chàng chẳng quen ai ở trong bàn cưới hôm đó. Và khi gọi phone cho tôi, là chàng đang ở Hyatt Hotel… nói lời chào tạm biệt California để mai chàng bay về Pennsylvania sớm.
Đường giây Pennsy và Cali mỗi tối đều nối liền với nhau cả mấy tiếng đồng hồ. Cả hai chúng tôi cảm thấy nhiều điều hợp nhau, từ cách nói chuyện hàng giờ mỗi đêm, và câu chuyện nọ xọ sang câu chuyên kia, cứ như chùm giây mơ rễ má, khiến nhiều khi, chúng tôi cũng phải tự hỏi, chuyện ở đâu ra mà chúng tôi có thể nói mỗi đêm, và kéo dài cả gần năm trời như vậy. Nhờ thế, mà Khang đã hiểu rõ tôi hơn, và chàng cho biết, điều mà chàng hợp tôi nhất, chính là cái chất lãng mạn, mơ mộng trong tôi, cộng thêm cái đam mê tuyệt vời, khiến chàng, càng nói chuyện, càng cảm thấy mê mệt người mang tên Hoàng Thu.
- Tên em đẹp và lạ quá, ít trùng với ai khác.
- Có lẽ mang tên Thu, cho nên vừa lãng mạn, vừa buồn như muà thu của đất trời.
- Vì thế mà khổ anh thôi.
- Ngày mai đừng gọi nữa, sẽ không khổ
- Ối trời, nếu không gọi, chẳng những đã không hết khổ, lại còn bị thương nặng, có thể chết nữa…
- Chết là hết khổ.
- Trái tim của anh, cũng giống trái tim Trương Chi chết xuống tuyền đài vẫn chưa tan đó.
Tôi nghe lòng rộn rã, sung sướng và im lặng để từng câu nói như đang tan vào những mạch máu làm ngây ngất con tim.
- Sao em im lặng vậy!
- Tại đang suy nghĩ không biết có nên tin lời người ta nói không ?
- Ồ, người ta nói thì đừng tin, mà hãy tin kẻ đang nói này thôi
- Anh khéo vơ vào lắm.
- Thử hỏi từ dời xưa thật xưa, người ta cào vào, có ai cào ra đâu nào!
Những câu chuyện lẩm cẩm cứ thế mà kéo dài cho đến một ngày, sau ba tháng trời chuyện trò kiểu dấm dẩn ấy, Khang đã nói rõ, Khang cần có tôi trong cuộc đời chàng.
- Chưa nghe anh hỏi tuổi của Thu mà
- Anh không cần biết em bao nhiêu tuổi, kém hay hơn tuổi nhau, không thành vấn đề. Điểm chính yếu là hai tâm hồn hợp nhau, cần có nhau trong đời. Phần anh đã nói rõ điều anh muốn. Chờ phản ứng nơi em thôi. Bây giờ khuya quá rồi, em ngủ đi, sáng mai tỉnh táo suy nghĩ lời cầu hôn của anh, và cho anh biết tin …vui nhé!
- Chúc anh ngủ ngon, mơ nhiều mộng đẹp
- Mộng đẹp hay không, là do câu trả lời của em tối mai đấy. Anh bắt đầu hồi hộp từ bây giờ…không chắc có ngủ ngon như lời em chúc không. Ngủ đi em nhé!
- Dạ.
000
Khang cho biết, chàng sẽ bay sang Cali vào trưa thứ Năm, và sẽ trở về Pennsy vào tối chủ Nhật. Tôi đã bắt đầu có một chương trình đón tiếp trong mấy ngày chàng ở Cali.
Đón chàng về nhà, tôi sẽ nấu mấy món quê hương để chàng thưởng thức, như bún riêu, bún mọc. Vì chàng du học đã lâu, lại ở nơi ít người Việt nam, chắc chàng sẽ thèm món quê hương lắm. Buổi chiều, tôi sẽ đưa chàng ra biển ngắm mặt trời lặn, và sẽ về nhà ăn cơm tối dưới ánh nến lung linh, trong căn nhà một phòng ngủ của tôi. Tôi chưa biết chàng có chịu ngủ ngoài phòng khách không, nhưng tôi vẫn cứ kéo cái ghế sofa làm giuờng cho chàng. Hay chàng lại vẫn ở khách sạn như những lần chàng đi xa nhà. Sáng thứ Sáu, sau khi uống cà phê và ăn sáng ở nhà, tôi sẽ đua chàng đi thăm vùng Little Saigon, ăn trưa ở một tiệm nào đó trong vùng có nhiều người Việt. Chắc là chàng sẽ thích đi dạo trong khu Phước Lộc Thọ để ngắm đồng hương qua lại. Buổi chiều, tôi sẽ đưa chàng ra biển nhìn mặt trời lặn, sẽ tìm một quán ăn nào thơ mộng nơi bờ biển, và cũng có thể đi xem cuốn phim tình cảm nào đó tại rạp hát ở đường Goldenwest trước khi đi ngắm biển đêm. Tôi sẽ kể cho chàng nghe những ngày di tản của tôi cùng với 7000 người đi trên con tàu Pioner Commander, từ ngoài khơi Saigon, con tàu cứ vòng đi vòng lại mấy lần để đón những thuyền ghe từ phía bờ biển vũng Tàu đi ra khơi…
Sáng thứ Bảy, sẽ đi vòng quanh Little Saigon, ra thăm Tượng Đài, rôì đi nghe nhạc. Và ngày Chủ Nhật … tôi sẽ đưa chàng đi lễ Nhà Thờ, mặc dù chàng là người theo đạo Ông Bà.
Chương trình đón tiếp chàng theo dự tính của tôi đã làm chàng rất vui.
Mấy ngày cuối tuần ở bên chàng, tôi đã cảm thấy cuộc đời tôi giống như đứa trẻ sinh trong bọc điều. Chàng lo cho tôi từng chút. Dự định là tôi sẽ lo cho chàng, thì trái lại, tôi lại là người được chàng săn sóc tỉ mỉ, ngay cả vụ nấu nướng, vụ pha cà phê buổi sáng, chàng cũng làm hết cho tôi, với một” thích thú được có người yêu để mà hầu hạ”. Chàng bảo với tôi như thế, và dặn tôi đừng thắc mắc những điều lo lắng, săn sóc về chàng. Chàng bảo: Người đàn bà sinh ra là để cho đàn ông hầu hạ, cung phụng. Đó là một đặc ân trời ban, Cái khổ nhất là muốn chiều chuộng, săn sóc, mà lại chẳng có ai để cưng chiều, lo lắng … Khác gì muốn cãi nhau mà không có đối tượng.
Chàng cho biết, chàng rất mơ mộng, lãng mạn và đam mê nhưng lại không chóng chán như mọi người thương bảo.
- Anh đã đam mê chưa mà biết là không chán
- Có một lần.
- Anh kể cho nghe đi. Vào năm nào, bao nhiêu tuổi ?
- Hahaaha, hình như em đang hỏi cung anh phải không ?
- Đâu có
Tuy miệng chối bay chối biến, nhưng tự trong lòng, tôi biết, đã có chút hờn ghen rồi.
Tôi nhìn Khang đang đăm đăm ngó trần, tay vuốt má, như đang nhớ lại một kỷ niệm đẹp đã qua … Rồi bỗng chàng vỗ đét vào trán một cái, à nhớ ra rồi, nhưng không nhớ năm, mà chỉ nhớ tên người đó, và đam mê ra sao thôi.
Tôi nghiêm mặt, không cười, ngẩng mặt chờ đợi:
- Đó là vào một mùa Thu có nắng vàng trải thảm, có bước chân ai đi nhẹ vào đời, có làn gió thoảng đưa hương, khiến cho lòng người trai trong lứa tuổi ngoài ba mươi, thấy tâm hồn vấn vương, lưu luyến ngày đêm.
Chàng ngưng một lúc, mắt mơ màng:
Chàng ở Pennsylvania, nàng ở Cali. Mỗi tối gọi cho nhau trò chuyện hàng mấy tiếng đồng hồ mà không chán. Họ gặp nhau trong một tiệc cưới và …
- Thôi đi, chỉ phịa là giỏi … Ai biết đâu chỗ ma ăn cỗ đấy
- Ơ kià, không nghe anh kể nốt hả. Anh chưa kể hết mà …
Tôi giả vờ hờn dỗi quay đi, để dấu niềm xúc động, thì Khang đã nhân cơ hội, quàng tay ôm vai tôi xoay người tôi lại. Lấy tay nâng cằm tôi lên, và nhìn say đắm vào đôi mắt, không nói. Tôi bỗng nhớ đến câu thơ của ai đó :
Mắt lặng nhìn đôi mắt
Tơ lòng rung thiết tha
Tình yêu không biết nói
Đẹp hơn ngàn lời ca…
Và, trong giây phút rung động tột đỉnh, nụ hôn đầu đã trao cho nhau bằng tất cả đam mê, say đắm.
000
Cho đến giờ này, tôi cũng vẫn không hiểu vì lý do gì tôi đã bỏ Khang. Tôi nhớ rất rõ ràng, là khi nghe tin vợ chồng tôi ly thân, các bạn đã gọi phone hỏi tôi chỉ một câu:
- Tại sao như vậy được? Tao không tin.
Tôi chỉ cười mà không trả lời được cho đúng nghĩa hai chữ “ tại sao”. Chỉ đùa rằng:
- Tại hết duyên nợ rồi và chán nhau thôi .
Có lẽ câu trả lời tuy là đùa, nhưng cũng có một phần nào sự thực. Tôi chán đến độ, khi Khang và tôi, sau nhiều ngày tháng giằng co, vì Khang không muốn ly dị, tôi đã đề nghị :
- Không ly dị thì ly thân vậy. Việc ai nấy làm, không ai có quyền ngăn cản!
- Anh đồng ý với điều kiện, em và anh vẫn sống chung trong căn nhà này.
Thế là chúng tôi ly thân. Từ đó, rất ít khi tôi đi đâu chung với Khang.
Trong sở làm của tôi, chẳng biết tôi đã có sức hấp dẫn đến mức nào, mà mấy chàng trai, kể cả Mỹ lẫn Việt đều theo đuổi tôi, dù biết tôi đang có chồng. Ban đầu là những món quà nho nhỏ trong những ngày lễ như Giáng Sinh, như tết Tây, Tết Việt. Rồi những lần mời đi ăn trưa, ăn tối. Lòng tôi lại reo vui. Những cú gọi cell phone bất ngờ, làm cho tôi sống lại tuổi đôi mươi, như ngày xưa, sống trong sự nghiêm ngặt, cấm đoán của Bố Mẹ, mà tôi đã dối trá, quanh co để đi chơi với bạn trai. Mà thật ra, có gì tội lỗi đâu. Hai đứa đi vòng vòng Catinat, vào ăn kem ở một quán kem bình dân, nhìn thiên hạ đi lại. Rồi “ hắn” đưa tôi về đến đầu ngõ, chỉ kịp giơ tay chào nhau, và tôi lầm lũi đi bộ từ đầu ngõ về nhà.
Bây giờ tôi cũng có tâm trạng đó, dù Khang chẳng cấm đoán tôi. Phải chăng vì sự không cấm đoán đó, mà tôi lại có cảm nghĩ là Khang không coi trọng tôi, không cần tôi, và có phải đó là sự mặc cảm ngấm ngầm khi tôi biết tôi hơn Khang đến bốn tuổi. Cũng có thể vì lấy nhau đã sáu năm mà chúng tôi vẫn không có con cái như những cặp vợ chồng khác. Đã nhiều lần tôi nói với Khang về ý nghĩ lo lắng không con của tôi, nhưng lần nào Khang cũng gạt đi, và cho rằng, mọi sự đều do Trời định. Ý nghĩ xa Khang, cứ mãi ám ảnh tôi. Tôi không muốn được Khang thương hại. Những người trong sở, người trẻ nhất cũng bằng tuổi tôi, hoặc hơn tôi vài tuổi. Đi chơi với họ, tôi cảm thấy an tâm, và hãnh diện vì sự trẻ đẹp của người đàn bà ngoài bốn mươi.
Trong số những người theo đuổi tôi, dai dẳng, lầm lì và đam mê nhất là David. David hơn tôi hai tuổi, mà sao trông già hơn tôi. Cái vẻ già chín chắn, cộng thêm cái dáng cao cao manh mảnh, và nhất là đôi mắt sâu, xanh và trong đã làm cho trái tim của tôi đập khác thường mỗi khi David say đắm nhìn. Đôi mắt ấy như thu hút cả tâm hồn của tôi vậy. Dần dần, mọi người đều xa tôi, vì biết sư, gắn bó giữa tôi và David. Tôi không dấu diếm Khang về sự quen biết này. Mỗi khi dự định đi chơi dù xa hay gần, David vẫn đến tận nhà đón tôi, và người ra mở cửa thường là Khang.
Cũng thật lạ, Khang biết tôi dành nhiều cảm tình cho David, và dù trước mặt Khang, David khi gặp tôi cũng vẫn ôm hôn lên má, dìu tôi ra cửa, dìu tôi vào xe, thế mà khi tôi đi chơi về khuya, Khang vẫn chờ cửa, đón tôi vào nhà, và bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra …
Tôi đâm ra nghĩ ngợi, và lại càng quả quyết với lòng, là Khang đã không còn thương yêu tôi như thuở đầu. Ý nghĩ đó càng làm cho tôi thấy sự quyết định ly dị của mình là đúng. Nhưng, điều mà tôi không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ xảy ra, là David lại ghen với Khang. Có lần, David đến đón tôi đi chơi trong một chiều nhạt nắng, giữa mùa Thu có gió se se lạnh. Tiễn tôi ra cửa, Khang còn đưa cho tôi cái áo khoác mỏng, dặn dò bằng tiếng Mỹ:
- Em mang theo cái áo này, sợ về khuya gió lạnh.
Tôi cám ơn, và mang theo áo len đó. Suốt trên đường đi từ nhà đến tiệm ăn, David đã nói nhiều câu bóng gió, có phần hơi chua chát, rằng anh chàng rất lo ngại cái tình cảm của Khang, có thể làm tôi lung lay trở về …Không hiểu sao, khi nghe David nói như thế, lòng tôi lại dạt dào sung sướng, vì nghĩ rằng David đã ghen vì yêu. Có yêu mới ghen. Rồi chỉ trong vài tuần, David ra tối hậu thư:
- Hoặc em về với chồng cũ, hoặc em là của tôi, vì tôi không chịu được cảnh nhìn hắn săn sóc em, lo lắng cho em trước mặt tôi. Trước mặt còn như vậy, nếu sau lưng tôi, hắn còn săn sóc em tơi đâu!
Thế rồi, một buổi tối, tôi đã quyết định dứt khoát với Khang, và đòi ra ở riêng. Tôi không bao giờ quên được khuôn mặt của Khang trong đêm hôm đó. Khang sững nhìn tôi, không nói. Đi đi lại lại nơi phòng khách, cả giờ đồng hồ với khuôn mặt trĩu sầu. Cuối cùng, Khang bảo tôi:
- Em hãy ở lại căn nhà này. Người ra đi sẽ là anh. Khi nào em thấy cần sang tên nhà cho em, hãy gọi cell phone cho anh hay.
Tôi đã không trả lời Khang câu nào, coi như đó là một thỏa thuận ngầm. Sáng hôm sau, Khang và tôi vẫn đi làm như thường lệ. Chiều về, tôi vẫn là người có mặt trong nhà trước. Tôi đã từ chối lời mời đi ăn tối của David vì mệt. Tôi tắm rửa xong, xuống dưới nhà mở TV nghe tin tức, và lục tủ lạnh kiếm thức ăn. Nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ, sao Khang chưa về. Tôi nghĩ có thể Khang cũng có bạn gái và đi chơi. Chưa bao giờ tôi thấy căn nhà vắng vẻ, lặng lẽ như tối nay! Tôi đi vòng ra sân xem xét cửa nẻo. Vườn tược gọn gàng, sạch sẽ. Cây cối được cắt tỉa chăm sóc, chứng tỏ Khang vẫn lo lắng cho căn nhà được tươm tất.
Tôi lên lầu, vào giường, đọc vài trang sách chờ giấc ngủ tới. Tôi tắt đèn, nhìn trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời mờ mờ. Tôi nghe được cả tiếng gió lướt ngoài khe cửa sổ. Tôi chìm dần vào giấc ngủ đầy mộng mị. Tôi mơ tôi nhìn thấy bóng Khang xách chiếc valise mầu nâu đậm, đi thui thủi một mình trên đường vắng, cứ đi được một đoạn ngắn, chàng quay đầu nhìn lại ngôi nhà với dáng điệu lưu luyến và thảm não! Trong khi đó, một chiếc xe màu đen, đang phóng nhanh trên đường, tôi nghe thấy tiếng bánh xe nghiến trên đường nhựa, và qua hai chiếc đèn pha xe hơi, tôi nhìn thấy thân thể của Khang bị hất tung lên, rồi rơi xuông mặt đuờng. Tôi hét thật to, khi nhìn thấy vũng máu đỏ, loang dần, loang dần trên mặt đường. Tôi ú ớ, dẫy dụa mãi mới tỉnh dậy được. Tôi bật đèn, với hộp kleenex, vì mồ hôi trên trán đang vã ra vì sợ…
Đồng hồ bàn, chỉ 2 giờ sáng. Tôi nhỏm dậy, rồi lững thững xuống nhà dưới. Vắng lặng như tờ. Tôi bỗng đi nhanh ra phía garage, và tròn mắt kinh sợ, vì xe của Khang không có trong nhà xe!
Tôi thắc mắc, và có chút lo âu, vì thường khi đi đâu, tới nhà ai, Khang đều cho tôi biết, ngay cả khi chúng tôi đã ly thân. Vậy mà đêm nay, Khang đi đâu mà giờ này chưa về. Giấc mơ kinh hoàng vừa qua làm tôi lo sợ lỡ có chuyện gì không may xảy ra cho Khang. Nét mặt đăm chiêu, buồn bã hồi tối khiến tôi liên tưởng đến cái chết … Biết đâu được.
Tôi vội vàng bước đến chỗ counter nơi để phone, hy vọng có mấy chữ của Khang viết để lại trên cuốn sổ. Quyển sổ trắng tinh, và bút viết để ngay ngắn trong cái hộp bút màu đen tròn.
Tôi uể oải đi lên phòng. Dưới chân đèn ngủ, một phong bì nhỏ kẹp phía dưới. Tay tôi hơi run, xé vôị ra đọc.
“ Em Yêu,
Kể từ tối hôm nay, em sẽ không còn phải nhìn thấy cái bộ mặt đáng ghét của anh nữa. Chúc em ở lại vui vẻ. Ở đâu, và lúc nào anh cũng yêu em.
Chào vĩnh biệt. Hôn em lần cuối.
Vũ Đình Khang. "
Cầm mảnh giấy trên tay, tôi chẳng biết tôi đã nghĩ gì, làm gì…Trước đây, mỗi người một phòng, tôi chẳng nói chuyện với Khang, căn nhà sao không trống vắng như đêm nay! Tôi bước những bước chậm sang phòng của Khang. Tần ngần trước căn phòng khá lâu, tôi vẫn chưa dám xoay quả nắm …Biết bao ý nghĩ hỗn độn trong đầu. Cuối cùng, tôi cũng xoay mạnh nắm cửa để mở, căn phòng trống rỗng hiện ra trước mắt. Không còn chiếc giường độc thân của Khang nơi đây. Chỉ còn lại dấu vết bốn chân giường in sâu trên nền thảm. Tủ áo được mở toang, trống rỗng. Hình như giọt lệ mong manh lăn trên má buồn.
Tôi quay nhanh về phòng và đêm đó tôi mất ngủ.
000
Tiếng nhạc Giáng Sinh, hình ảnh cây thông với những ngọn đèn đã gợi nhớ trong tôi những tháng ngày hạnh phúc bên Khang. Tôi nhớ lại ngày Khang ra đi, lòng tôi có điều gì bất ổn, khiến những lần đi chơi với David, tôi không còn cảm thấy vui, hào hứng như những ngày đầu vừa được trả tự do. Chỉ vì David, tôi đã yêu cầu Khang phải làm giấy ly dị. Căn nhà sẽ bán để chia hai, nhưng Khang đã nhất định chỉ sang tên nhà cho tôi, và muốn tôi ở lại căn nhà này.
Mọi chuyện đã xảy đúng như điều tôi mong muốn. Tôi xa Khang, và có David bên cạnh. Những ngày có David kề cận, tôi đã thấy lòng thật sự không bình an. Chúng tôi vẫn đi chơi những ngày cuối tuần với nhau, khi thì ở nơi bờ biển vùng San Diego thơ mộng nhìn sóng chập chùng, nghe tiếng phi lao rù rì trong gió. Khi thì đến vùng Carmel trên phía Monterey…
Nhưng rồi, sau những lần bên nhau ấy, khi mỗi người trở về căn nhà riêng của mình, mỗi ngày, tôi mỗi thấy lòng xa cách David hơn. Những nồng nàn, đam mê thuở ban đầu đã không còn say mê trong tôi nữa. Tôi đã cảm thấy chán chán lối sống không thích hợp với sự đam mê, lãng mạn như của Khang đã cho tôi. Tôi lại nhớ đến Khang, đến những chiều chuộng săn sóc của Khang, và tuy không có ý so sánh, tôi vẫn thấy sự săn sóc của Khang thấm đẫm tình yêu của chàng dành cho tôi. Cái lối mở cửa xe của David chỉ là thói quen âu mỹ mà chàng đã có như một thói quen với tất cả những người phụ nữ mà chàng đi với. Không hề có một ý nghĩ gửi gấm nào như Khang đã làm cho tôi.
Lúc này tôi lại mong một cú phone của Khang. Cũng tại tôi thôi. Vì chính tôi đã cấm đoán không cho Khang gọi, và tôi đã đổi số cell phone không cho Khang biết. Tôi muốn hoan toàn chấm dứt với Khang. Không hiểu sao lúc ấy tôi tàn nhãn với người đã say mê tôi đến vậy. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy rồi tôi sẽ bị Trời trừng phạt. Và tôi đã đang chịu sự trừng phạt ấy rồi đó. Quen với David một năm. Và xa David thêm hai năm nữa, vị chi tôi đã xa Khang ba năm trời rồi. Ba năm ấy, Khang đã làm gì, ở đâu, và buồn vui ra sao. Người như Khang, hẳn là có nhiều người yêu thích. Khang có còn nhớ gì đến tôi không ? Và điều ngạc nhiên nhất, là chắc Khang không bao giờ nghĩ được rằng, đã có một giây phút nào đó trong cuộc sống của tôi, tôi đã nhớ nhiều đến Khang như những ngày cuối năm buồn bã trong tôi. Tôi trách tôi nông nổi, tôi đã làm mất hạnh phúc mà Chúa đã gửi đến cho tôi. Và bây giờ tôi đang phải chịu hình phạt cô đơn muôn kiếp, cho đến khi từ giã cõi đời . Khang ơi, anh ở đâu, chỉ cần cho em biết là anh vẫn không giận em, không buồn em, đã tha thứ cho em, người vợ nông nổi, đã không nhìn ra được giá trị đích thực của chân Hạnh Phúc ...
000
Đúng hẹn, vợ chồng Tùng đã đến đón tôi đi ăn và tới dự chương trình Dạ Vũ Tất Niên ở Majestic. Những ngọn nến chập chờn lung linh . Những bóng người mờ ảo như sương khói. Trên sân khấu, các ca sĩ đang hát, đang kể chuyện vui, để chờ giờ Giao Thừa. Sàn nhẩy vẫn đông nghẹt người. Tiếng cười nói, tiếng gọi nhau ơi ới, tiếng chúc tụng nhau, đã như không còn ảnh hưởng gì đến tôi nữa. Tôi như người mộng du đang âm thầm trở về nơi chốn xưa, tìm lại bóng hạnh phúc đã mất. Khang ơi, em cần anh. Khang ơi em yêu anh!

HONG VU LAN NHI
1/4/2007


No comments:

Post a Comment