Monday, December 28, 2015


   Kỷ Niệm   .

Biết bao giờ trở lại quê hương
Nhìn hình cảnh cũ lệ còn vương
Đất khách quê người xa mấy đỗi
Ngậm ngùi tiếng quốc gọi đêm sương

Sao Linh
( hình chụp trước Hội Trường Diên Hồng Bến Bạch Đằng)

Sunday, December 27, 2015

   Chiều Cuối Năm Nhớ Bạn   .


Có ai về thăm lại quê xưa
Gởi cho tôi một cành hoa dại
Mười bảy năm tôi chưa về lại
Con nước trôi còn nhớ chân cầu

Đám bạn bè giờ biết ra sao
Kẻ lây lất quê nhà lận đận
Người đáy biển mồ hoang mả lạnh
Giấc mộng đời theo bóng thiên di

Tôi một lần bỏ nước ra đi
Con én lạc bên trời biển rộng
Ngày chờ đợi từng tia hy vọng
Đêm nằm mơ một sớm quay về

Ai có về bên ấy thăm quê
Cho tôi nhắn tin người bạn học
Em có ghé trường xưa cỏ mọc
Nhặt giùm tôi chút ấu thơ vàng

Chiều cuối năm ngồi nhớ miên man
Mây viễn xứ thương hoài cố quận
Cho tôi ngủ một lần trong mộng
Giữa đồi sim tím ngắt năm nào

Cho tôi về dù chỉ chiêm bao
Đứng hát giữa sân trường đại học
Bài ca đó những chiều chủ nhật
Của một thời tuổi trẻ xôn xao

Cho tôi gào hai tiếng tự do
Khi đất nước qua thời nô lệ
Từ da thịt đau thương của mẹ
Có hương thơm tỏa bốn phương trời.

Ảnh và thơ của Trần Trung Đạo

Saturday, December 26, 2015

      BÓNG HẠNH PHÚC    



Những ngày cuối năm sao mà buồn lạ buồn lùng. Tôi cứ tưởng, tại tôi ở trong tình trạng một mình mà buồn đến vậy, nhưng không, Hiền vừa gọi cho tôi, rủ đi dạ vũ Tất Niên.
- Cuối năm buồn quá mày ơi, ông Tùng bảo tao rủ mày đi dạ hội Tất Niên cho ngắn đi những giờ trống rỗng.
- Tao ngại đi quá.
- Này, hôm Giáng Sinh mày đã làm cho vợ chồng tao đã buồn vì trời đất, giá lạnh, âm u, lại còn buồn theo nỗi buồn của mày nữa đó. Lần này, mày không đi, vợ chồng tao giận đấy. Mày có điên không mà cứ thui thủi ở nhà một mình hoài vậy ? Chiều mai, cứ đúng 7 giờ vợ chồng tao đến đón mày đó, nghe chưa ?
Tôi bỏ điện thoại, mà tiếng của Hiền còn như vang vang trong đầu óc tôi. “ Mày có điên không mà cứ thui thủi ở nhà một mình hoài vậy ?”
Tôi nghĩ mình chắc cũng điên thật rồi. Có điên, tôi mới bỏ cái hạnh phúc đã có để sống thui thủi một mình trong những ngày giá lạnh như chiều nay. Có điên, tôi mới bỏ Khang, một người đã yêu thương, chiều chuộng tôi như trứng mỏng, để bây giờ một mình tôi phải lo hết mọi chuyện. Từ mang xe đi rửa, đến thay dầu nhớt, và ngay cả đến vụ đổ xăng, tôi cũng chẳng bao giờ phải quan tâm đến. Mỗi sáng, sau khi có ly cà phê do Khang pha cho, đổ vào cái ly nhựa để tôi vừa lái xe vừa uống, tôi chỉ có việc lái xe đi làm theo con đường quen thuộc, vì chiếc xe Toyota Celica của tôi đã được Khang nổ máy và đem ra ngoài driveway để sẵn, chờ tôi ngồi vào xe, là lái đi ra đường mà thôi. Có điên, tôi mới bỏ thiên đàng để chôn mình trong hỏa ngục sầu thương này.
Trời mùa đông mau tối quá. Tôi nhìn ra bầu trời nhiều mây xám đang bay thật thấp khiến tôi có cảm nghĩ, chỉ cần xuống thấp một tí nữa thôi, là đám mây xám sẽ nổ tung như những mảnh hỏa châu vì đụng phải ngọn cây ở đầu hiên nhà. Tôi vẫn ngồi yên lặng ở chiếc ghế sofa cố định nơi nhìn ra mảnh vườn nhỏ phía sau của căn nhà ba phòng ngủ trong vùng Irvine. Căn nhà này đã chứng kiến những năm đầu hạnh phúc của Khang và tôi. Và cũng chính nơi căn nhà này, khi yêu thương đã không còn trong tâm hồn tôi nữa, thì nó chỉ là những bức tường ngăn cách hai tâm hồn của Khang và tôi mà thôi.
Căn phòng ấm cúng của hai vợ chồng, do chính tôi trang hoàng, bây giờ thấy trống rỗng, nhạt nhẽo. Những gì ngày trước tôi cảm thấy là ấm cúng, dễ thương, thì bây giờ sao mà lạnh lẽo, chán chường đến vậy.
Trước kia, tôi đi làm về, việc đầu tiên là vào phòng ngủ, trước là để thay áo quần, sau là để tìm lại giây phút thoải mái, quên đi những căng thẳng ngoài sở làm. Bởi vì, Khang luôn luôn làm cho tôi những chi tiết nhỏ nhặt, khiến tôi cảm thấy, mình như một nàng Tiên, luôn được hầu hạ, yêu chiều. Có lẽ, ít người đàn ông có tính lãng mạn ngay cả trong tình vợ chồng, như Khang, và thời gian chung sống với nhau cũng cả sáu năm, chứ ít ỏi gì đâu.
Những ngày mới cưới nhau, bao giờ trên bàn phấn và ngay cả trên giường, phía tôi nằm, Khang cũng để bông hồng tươi đỏ thắm. Và tôi cũng đã ôm chồng hôn nồng nàn, khi vưà bước chân vào phòng ngủ, như một cử chỉ thương yêu thay lời cám ơn. Thú thực, tôi cứ nghĩ, cử chỉ lãng mạn này, sẽ chấm dứt một ngày không xa, và lòng tôi hẳn cũng không buồn lắm nếu như một ngày nào đó, tôi đi làm về, vào phòng ngủ, mà không nhìn thấy bông hồng nằm ở hai nơi cố định. Tôi tự nhủ, rồi tôi cũng sẽ quen đi, như đã quen nhìn hai bông hồng nằm quyến rũ, một nơi bàn phấn và một trên giường phía tôi nằm.
Nhưng rồi, tháng qua tháng, năm qua năm, hai bông hồng đã tạo cho tôi một thói quen không bỏ được. Thói quen ấy như một nhắc nhở có sự hiện diện của chồng, ngay cả khi Khang vắng mặt. Thói quen ấy lâu dần, đã biến tôi trở thành người khó tính, nếu như khi đi làm về, bước vào phòng ngủ, mà tôi không nhìn thấy hai bông hồng, chắc chắn tôi sẽ giận Khang lắm, và cũng chắc chắn, tôi nghĩ ngay đến tình yêu của Khang dành cho tôi đã có chút nhạt phai …
Thói quen ấy như một nuông chiều, khiến tôi không cần nhìn, mà biết vẫn có. Hương thơm tỏa nhẹ từ hoa hồng, đã làm cho tôi cảm thấy căn phòng như ấm cúng hơn. Và tôi vẫn cảm thấy hình ảnh chồng, đôi mắt nồng nàn, say đắm đang nhìn tôi thiết tha, trừu mến, như những ngày đầu bên nhau! Tôi mỉm cười trong sung sướng.
Rồi, kỷ niệm tròn một năm của ngày cưới, Khang đã làm cho tôi ngạc nhiên không ít, khi chàng mời tôi đi ăn tại một bờ biển sang trọng của vùng Laguna Niguel. Hai vợ chồng tôi đã ngồi nơi bàn gần cửa sổ, nhìn ra biển, trong buổi chiều nắng tắt dần về phía chân trời, để nghe được tiếng sóng vỗ bờ, và nhìn những cánh chim hải âu chao mình trên bờ biển. Khang biết tôi thích biển, thích nhìn sóng chập chùng, trắng xóa ngoài khơi rộng.
Những ngày đầu mới quen nhau, tôi đã say sưa kể cho chàng nghe những đam mê của mình, nào là thích nhìn cánh chim bay trong buổi chiều hiu quạnh, thích nhìn trăng lặng lẽ, cô đơn của đêm rằm, và thích nghe tiếng sóng vỗ bờ, nhìn sóng đổ dồn trắng xóa ngoài khơi. Hình như tôi còn kể với chàng nhiều lắm, trong những đêm ngày thường, mà cả hai còn đang ở xa nhau. Chiếc phone là sợi giây liên lạc hâm nóng tình của hai kẻ đang đam mê, đắm đuối. Khác gì câu chuyện trong phim Pillow Talk, mà cả chàng lẫn tôi đều gọi nhau bằng cái tên tài tử đóng vai chính:
- Doris Day đó hả ?
- Dạ, Doris Day đây. Có phải chàng Rock Hudson của em đó không ?
Và, tôi nghe được tiếng cười khúc khích vì sung sướng của chàng qua đầu giây bên kia. Có lần chàng còn nhận mình là John Gavin vì tôi kể cho chàng nghe, khi xem phim cuốn phim nào đó, tôi quên mất tên rồi, chàng là người tình trông đẹp trai, (dĩ nhiên), trông rất cương nghị, có dáng hào hoa, lái xe đến đón người yêu đi ăn, chàng vòng trước mũi xe, đến mở cửa cho nàng, rồi mới vòng về chỗ ngồi của mình. Tôi thích nhất bộ complet đen chàng mặc hôm đó, có cài khuy manchette bằng vàng, khi chàng kéo ghế mời nàng ngồi, ống tay áo complet ngắn lên, lộ ra cái khuy manchette vàng. Tôi mê đàn ông mang manchette từ đó.
Có lẽ cũng là duyên phận khi tôi mới gặp chàng trong buổi tiệc cưới của người bạn.
Hôm đó, tôi đến hơi trễ, khi đang giới thiệu hai họ nhà trai nhà gái. Thục Quyên là chị của cô dâu, đã đưa mắt nhìn quanh, thấy có bàn gần nhất còn dư một chỗ ngồi. Chị Thục Quyên hỏi nhỏ, và được biết, không có ai ngồi nơi ghế trống, và chị đã đưa tôi vào ngồi ở bàn đó. Một mình ngồi ở bàn lạ, tôi đã chẳng quen ai. Từng cặp, từng cặp, có thể quen nhau, có thể không quen, nhưng họ là những người có gia đình, dễ bắt chuyện với nhau hơn, như chuyện con cái, lo cho chúng đi học, và cuối tuần còn đưa chúng đi học võ, học đàn v..v… Một chị ngồi cạnh bên phải đã hỏi tôi có mấy cháu, và khi tôi lắc đầu cho biết, chưa lập gia đình, thì các chị trong bàn, lại cho rằng, không lập gia đình cũng có cái hạnh phúc riêng của nó,
- Ối dào, không phải dậy sớm thức khuya lo cho chồng con, hoặc đi làm về, vẫn phải nhào vào bếp lo nấu nướng cho chồng con ăn!
- Bộ, chỉ có chồng con ăn, còn bà thì nhịn ?
Bà vợ cười cười, đáp trả:
- Nếu không có ông và các con, tôi chỉ cần một bát canh cải, nấu với thịt băm là xong bữa cơm.
Rồi chị quay sang nói với mọi người như phân bua:
- Trông vậy mà khó tính lắm đấy. Không ăn thức ăn cũ, dù đã hâm nóng…Vì thế, tôi cứ phải nấu thay đổi món mỗi ngày.
Người đàn ông ngồi phía tay trái của tôi vẫn im lặng nghe chuyện thiên hạ, và đôi khi nhẹ nhàng quay sang nhìn tôi mỉm cười!
Cho đến khi thức ăn được lần lượt mang ra, thì cóc trong hang mới mở miệng:
- Thưa …
- Dạ … Hoàng Thu
- Còn tôi, Khang, Vũ Đình Khang. Tôi xin phép được tiếp cô Hoàng Thu món này nhé.
Không cần biết tôi có đồng ý hay không, Khang cứ thế tiếp cho tôi, từng món, từng món.
Và, từ đó, Khang thường xuyên nói chuyện với tôi nhiều hơn. Cho đến lúc, Khang mời tôi ra sàn nhảy với điệu tango sau khi cô dâu chú rể đã khiêu vũ bản đầu tiên bằng điệu nhạc vui tươi Paso Doble, thì chúng tôi đã biết được số phone của nhau rồi.
Tối đó, Khang gọi cho tôi ngay. Trong câu chuyện, tôi được biết, Khang là học sinh trường Chasseloup Laubat, và là sinh viên du học, ra trường từ năm 1972. Chàng học về kỹ sư điện lạnh làm cho hãng…Hiện chàng ở mãi tiểu bang xa, và lạnh nơi vùng Pennsylvania. Khang về dự đám cưới vì chú rể là bạn học của chàng, vì thế, chàng chẳng quen ai ở trong bàn cưới hôm đó. Và khi gọi phone cho tôi, là chàng đang ở Hyatt Hotel… nói lời chào tạm biệt California để mai chàng bay về Pennsylvania sớm.
Đường giây Pennsy và Cali mỗi tối đều nối liền với nhau cả mấy tiếng đồng hồ. Cả hai chúng tôi cảm thấy nhiều điều hợp nhau, từ cách nói chuyện hàng giờ mỗi đêm, và câu chuyện nọ xọ sang câu chuyên kia, cứ như chùm giây mơ rễ má, khiến nhiều khi, chúng tôi cũng phải tự hỏi, chuyện ở đâu ra mà chúng tôi có thể nói mỗi đêm, và kéo dài cả gần năm trời như vậy. Nhờ thế, mà Khang đã hiểu rõ tôi hơn, và chàng cho biết, điều mà chàng hợp tôi nhất, chính là cái chất lãng mạn, mơ mộng trong tôi, cộng thêm cái đam mê tuyệt vời, khiến chàng, càng nói chuyện, càng cảm thấy mê mệt người mang tên Hoàng Thu.
- Tên em đẹp và lạ quá, ít trùng với ai khác.
- Có lẽ mang tên Thu, cho nên vừa lãng mạn, vừa buồn như muà thu của đất trời.
- Vì thế mà khổ anh thôi.
- Ngày mai đừng gọi nữa, sẽ không khổ
- Ối trời, nếu không gọi, chẳng những đã không hết khổ, lại còn bị thương nặng, có thể chết nữa…
- Chết là hết khổ.
- Trái tim của anh, cũng giống trái tim Trương Chi chết xuống tuyền đài vẫn chưa tan đó.
Tôi nghe lòng rộn rã, sung sướng và im lặng để từng câu nói như đang tan vào những mạch máu làm ngây ngất con tim.
- Sao em im lặng vậy!
- Tại đang suy nghĩ không biết có nên tin lời người ta nói không ?
- Ồ, người ta nói thì đừng tin, mà hãy tin kẻ đang nói này thôi
- Anh khéo vơ vào lắm.
- Thử hỏi từ dời xưa thật xưa, người ta cào vào, có ai cào ra đâu nào!
Những câu chuyện lẩm cẩm cứ thế mà kéo dài cho đến một ngày, sau ba tháng trời chuyện trò kiểu dấm dẩn ấy, Khang đã nói rõ, Khang cần có tôi trong cuộc đời chàng.
- Chưa nghe anh hỏi tuổi của Thu mà
- Anh không cần biết em bao nhiêu tuổi, kém hay hơn tuổi nhau, không thành vấn đề. Điểm chính yếu là hai tâm hồn hợp nhau, cần có nhau trong đời. Phần anh đã nói rõ điều anh muốn. Chờ phản ứng nơi em thôi. Bây giờ khuya quá rồi, em ngủ đi, sáng mai tỉnh táo suy nghĩ lời cầu hôn của anh, và cho anh biết tin …vui nhé!
- Chúc anh ngủ ngon, mơ nhiều mộng đẹp
- Mộng đẹp hay không, là do câu trả lời của em tối mai đấy. Anh bắt đầu hồi hộp từ bây giờ…không chắc có ngủ ngon như lời em chúc không. Ngủ đi em nhé!
- Dạ.
000
Khang cho biết, chàng sẽ bay sang Cali vào trưa thứ Năm, và sẽ trở về Pennsy vào tối chủ Nhật. Tôi đã bắt đầu có một chương trình đón tiếp trong mấy ngày chàng ở Cali.
Đón chàng về nhà, tôi sẽ nấu mấy món quê hương để chàng thưởng thức, như bún riêu, bún mọc. Vì chàng du học đã lâu, lại ở nơi ít người Việt nam, chắc chàng sẽ thèm món quê hương lắm. Buổi chiều, tôi sẽ đưa chàng ra biển ngắm mặt trời lặn, và sẽ về nhà ăn cơm tối dưới ánh nến lung linh, trong căn nhà một phòng ngủ của tôi. Tôi chưa biết chàng có chịu ngủ ngoài phòng khách không, nhưng tôi vẫn cứ kéo cái ghế sofa làm giuờng cho chàng. Hay chàng lại vẫn ở khách sạn như những lần chàng đi xa nhà. Sáng thứ Sáu, sau khi uống cà phê và ăn sáng ở nhà, tôi sẽ đua chàng đi thăm vùng Little Saigon, ăn trưa ở một tiệm nào đó trong vùng có nhiều người Việt. Chắc là chàng sẽ thích đi dạo trong khu Phước Lộc Thọ để ngắm đồng hương qua lại. Buổi chiều, tôi sẽ đưa chàng ra biển nhìn mặt trời lặn, sẽ tìm một quán ăn nào thơ mộng nơi bờ biển, và cũng có thể đi xem cuốn phim tình cảm nào đó tại rạp hát ở đường Goldenwest trước khi đi ngắm biển đêm. Tôi sẽ kể cho chàng nghe những ngày di tản của tôi cùng với 7000 người đi trên con tàu Pioner Commander, từ ngoài khơi Saigon, con tàu cứ vòng đi vòng lại mấy lần để đón những thuyền ghe từ phía bờ biển vũng Tàu đi ra khơi…
Sáng thứ Bảy, sẽ đi vòng quanh Little Saigon, ra thăm Tượng Đài, rôì đi nghe nhạc. Và ngày Chủ Nhật … tôi sẽ đưa chàng đi lễ Nhà Thờ, mặc dù chàng là người theo đạo Ông Bà.
Chương trình đón tiếp chàng theo dự tính của tôi đã làm chàng rất vui.
Mấy ngày cuối tuần ở bên chàng, tôi đã cảm thấy cuộc đời tôi giống như đứa trẻ sinh trong bọc điều. Chàng lo cho tôi từng chút. Dự định là tôi sẽ lo cho chàng, thì trái lại, tôi lại là người được chàng săn sóc tỉ mỉ, ngay cả vụ nấu nướng, vụ pha cà phê buổi sáng, chàng cũng làm hết cho tôi, với một” thích thú được có người yêu để mà hầu hạ”. Chàng bảo với tôi như thế, và dặn tôi đừng thắc mắc những điều lo lắng, săn sóc về chàng. Chàng bảo: Người đàn bà sinh ra là để cho đàn ông hầu hạ, cung phụng. Đó là một đặc ân trời ban, Cái khổ nhất là muốn chiều chuộng, săn sóc, mà lại chẳng có ai để cưng chiều, lo lắng … Khác gì muốn cãi nhau mà không có đối tượng.
Chàng cho biết, chàng rất mơ mộng, lãng mạn và đam mê nhưng lại không chóng chán như mọi người thương bảo.
- Anh đã đam mê chưa mà biết là không chán
- Có một lần.
- Anh kể cho nghe đi. Vào năm nào, bao nhiêu tuổi ?
- Hahaaha, hình như em đang hỏi cung anh phải không ?
- Đâu có
Tuy miệng chối bay chối biến, nhưng tự trong lòng, tôi biết, đã có chút hờn ghen rồi.
Tôi nhìn Khang đang đăm đăm ngó trần, tay vuốt má, như đang nhớ lại một kỷ niệm đẹp đã qua … Rồi bỗng chàng vỗ đét vào trán một cái, à nhớ ra rồi, nhưng không nhớ năm, mà chỉ nhớ tên người đó, và đam mê ra sao thôi.
Tôi nghiêm mặt, không cười, ngẩng mặt chờ đợi:
- Đó là vào một mùa Thu có nắng vàng trải thảm, có bước chân ai đi nhẹ vào đời, có làn gió thoảng đưa hương, khiến cho lòng người trai trong lứa tuổi ngoài ba mươi, thấy tâm hồn vấn vương, lưu luyến ngày đêm.
Chàng ngưng một lúc, mắt mơ màng:
Chàng ở Pennsylvania, nàng ở Cali. Mỗi tối gọi cho nhau trò chuyện hàng mấy tiếng đồng hồ mà không chán. Họ gặp nhau trong một tiệc cưới và …
- Thôi đi, chỉ phịa là giỏi … Ai biết đâu chỗ ma ăn cỗ đấy
- Ơ kià, không nghe anh kể nốt hả. Anh chưa kể hết mà …
Tôi giả vờ hờn dỗi quay đi, để dấu niềm xúc động, thì Khang đã nhân cơ hội, quàng tay ôm vai tôi xoay người tôi lại. Lấy tay nâng cằm tôi lên, và nhìn say đắm vào đôi mắt, không nói. Tôi bỗng nhớ đến câu thơ của ai đó :
Mắt lặng nhìn đôi mắt
Tơ lòng rung thiết tha
Tình yêu không biết nói
Đẹp hơn ngàn lời ca…
Và, trong giây phút rung động tột đỉnh, nụ hôn đầu đã trao cho nhau bằng tất cả đam mê, say đắm.
000
Cho đến giờ này, tôi cũng vẫn không hiểu vì lý do gì tôi đã bỏ Khang. Tôi nhớ rất rõ ràng, là khi nghe tin vợ chồng tôi ly thân, các bạn đã gọi phone hỏi tôi chỉ một câu:
- Tại sao như vậy được? Tao không tin.
Tôi chỉ cười mà không trả lời được cho đúng nghĩa hai chữ “ tại sao”. Chỉ đùa rằng:
- Tại hết duyên nợ rồi và chán nhau thôi .
Có lẽ câu trả lời tuy là đùa, nhưng cũng có một phần nào sự thực. Tôi chán đến độ, khi Khang và tôi, sau nhiều ngày tháng giằng co, vì Khang không muốn ly dị, tôi đã đề nghị :
- Không ly dị thì ly thân vậy. Việc ai nấy làm, không ai có quyền ngăn cản!
- Anh đồng ý với điều kiện, em và anh vẫn sống chung trong căn nhà này.
Thế là chúng tôi ly thân. Từ đó, rất ít khi tôi đi đâu chung với Khang.
Trong sở làm của tôi, chẳng biết tôi đã có sức hấp dẫn đến mức nào, mà mấy chàng trai, kể cả Mỹ lẫn Việt đều theo đuổi tôi, dù biết tôi đang có chồng. Ban đầu là những món quà nho nhỏ trong những ngày lễ như Giáng Sinh, như tết Tây, Tết Việt. Rồi những lần mời đi ăn trưa, ăn tối. Lòng tôi lại reo vui. Những cú gọi cell phone bất ngờ, làm cho tôi sống lại tuổi đôi mươi, như ngày xưa, sống trong sự nghiêm ngặt, cấm đoán của Bố Mẹ, mà tôi đã dối trá, quanh co để đi chơi với bạn trai. Mà thật ra, có gì tội lỗi đâu. Hai đứa đi vòng vòng Catinat, vào ăn kem ở một quán kem bình dân, nhìn thiên hạ đi lại. Rồi “ hắn” đưa tôi về đến đầu ngõ, chỉ kịp giơ tay chào nhau, và tôi lầm lũi đi bộ từ đầu ngõ về nhà.
Bây giờ tôi cũng có tâm trạng đó, dù Khang chẳng cấm đoán tôi. Phải chăng vì sự không cấm đoán đó, mà tôi lại có cảm nghĩ là Khang không coi trọng tôi, không cần tôi, và có phải đó là sự mặc cảm ngấm ngầm khi tôi biết tôi hơn Khang đến bốn tuổi. Cũng có thể vì lấy nhau đã sáu năm mà chúng tôi vẫn không có con cái như những cặp vợ chồng khác. Đã nhiều lần tôi nói với Khang về ý nghĩ lo lắng không con của tôi, nhưng lần nào Khang cũng gạt đi, và cho rằng, mọi sự đều do Trời định. Ý nghĩ xa Khang, cứ mãi ám ảnh tôi. Tôi không muốn được Khang thương hại. Những người trong sở, người trẻ nhất cũng bằng tuổi tôi, hoặc hơn tôi vài tuổi. Đi chơi với họ, tôi cảm thấy an tâm, và hãnh diện vì sự trẻ đẹp của người đàn bà ngoài bốn mươi.
Trong số những người theo đuổi tôi, dai dẳng, lầm lì và đam mê nhất là David. David hơn tôi hai tuổi, mà sao trông già hơn tôi. Cái vẻ già chín chắn, cộng thêm cái dáng cao cao manh mảnh, và nhất là đôi mắt sâu, xanh và trong đã làm cho trái tim của tôi đập khác thường mỗi khi David say đắm nhìn. Đôi mắt ấy như thu hút cả tâm hồn của tôi vậy. Dần dần, mọi người đều xa tôi, vì biết sư, gắn bó giữa tôi và David. Tôi không dấu diếm Khang về sự quen biết này. Mỗi khi dự định đi chơi dù xa hay gần, David vẫn đến tận nhà đón tôi, và người ra mở cửa thường là Khang.
Cũng thật lạ, Khang biết tôi dành nhiều cảm tình cho David, và dù trước mặt Khang, David khi gặp tôi cũng vẫn ôm hôn lên má, dìu tôi ra cửa, dìu tôi vào xe, thế mà khi tôi đi chơi về khuya, Khang vẫn chờ cửa, đón tôi vào nhà, và bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra …
Tôi đâm ra nghĩ ngợi, và lại càng quả quyết với lòng, là Khang đã không còn thương yêu tôi như thuở đầu. Ý nghĩ đó càng làm cho tôi thấy sự quyết định ly dị của mình là đúng. Nhưng, điều mà tôi không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ xảy ra, là David lại ghen với Khang. Có lần, David đến đón tôi đi chơi trong một chiều nhạt nắng, giữa mùa Thu có gió se se lạnh. Tiễn tôi ra cửa, Khang còn đưa cho tôi cái áo khoác mỏng, dặn dò bằng tiếng Mỹ:
- Em mang theo cái áo này, sợ về khuya gió lạnh.
Tôi cám ơn, và mang theo áo len đó. Suốt trên đường đi từ nhà đến tiệm ăn, David đã nói nhiều câu bóng gió, có phần hơi chua chát, rằng anh chàng rất lo ngại cái tình cảm của Khang, có thể làm tôi lung lay trở về …Không hiểu sao, khi nghe David nói như thế, lòng tôi lại dạt dào sung sướng, vì nghĩ rằng David đã ghen vì yêu. Có yêu mới ghen. Rồi chỉ trong vài tuần, David ra tối hậu thư:
- Hoặc em về với chồng cũ, hoặc em là của tôi, vì tôi không chịu được cảnh nhìn hắn săn sóc em, lo lắng cho em trước mặt tôi. Trước mặt còn như vậy, nếu sau lưng tôi, hắn còn săn sóc em tơi đâu!
Thế rồi, một buổi tối, tôi đã quyết định dứt khoát với Khang, và đòi ra ở riêng. Tôi không bao giờ quên được khuôn mặt của Khang trong đêm hôm đó. Khang sững nhìn tôi, không nói. Đi đi lại lại nơi phòng khách, cả giờ đồng hồ với khuôn mặt trĩu sầu. Cuối cùng, Khang bảo tôi:
- Em hãy ở lại căn nhà này. Người ra đi sẽ là anh. Khi nào em thấy cần sang tên nhà cho em, hãy gọi cell phone cho anh hay.
Tôi đã không trả lời Khang câu nào, coi như đó là một thỏa thuận ngầm. Sáng hôm sau, Khang và tôi vẫn đi làm như thường lệ. Chiều về, tôi vẫn là người có mặt trong nhà trước. Tôi đã từ chối lời mời đi ăn tối của David vì mệt. Tôi tắm rửa xong, xuống dưới nhà mở TV nghe tin tức, và lục tủ lạnh kiếm thức ăn. Nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ, sao Khang chưa về. Tôi nghĩ có thể Khang cũng có bạn gái và đi chơi. Chưa bao giờ tôi thấy căn nhà vắng vẻ, lặng lẽ như tối nay! Tôi đi vòng ra sân xem xét cửa nẻo. Vườn tược gọn gàng, sạch sẽ. Cây cối được cắt tỉa chăm sóc, chứng tỏ Khang vẫn lo lắng cho căn nhà được tươm tất.
Tôi lên lầu, vào giường, đọc vài trang sách chờ giấc ngủ tới. Tôi tắt đèn, nhìn trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời mờ mờ. Tôi nghe được cả tiếng gió lướt ngoài khe cửa sổ. Tôi chìm dần vào giấc ngủ đầy mộng mị. Tôi mơ tôi nhìn thấy bóng Khang xách chiếc valise mầu nâu đậm, đi thui thủi một mình trên đường vắng, cứ đi được một đoạn ngắn, chàng quay đầu nhìn lại ngôi nhà với dáng điệu lưu luyến và thảm não! Trong khi đó, một chiếc xe màu đen, đang phóng nhanh trên đường, tôi nghe thấy tiếng bánh xe nghiến trên đường nhựa, và qua hai chiếc đèn pha xe hơi, tôi nhìn thấy thân thể của Khang bị hất tung lên, rồi rơi xuông mặt đuờng. Tôi hét thật to, khi nhìn thấy vũng máu đỏ, loang dần, loang dần trên mặt đường. Tôi ú ớ, dẫy dụa mãi mới tỉnh dậy được. Tôi bật đèn, với hộp kleenex, vì mồ hôi trên trán đang vã ra vì sợ…
Đồng hồ bàn, chỉ 2 giờ sáng. Tôi nhỏm dậy, rồi lững thững xuống nhà dưới. Vắng lặng như tờ. Tôi bỗng đi nhanh ra phía garage, và tròn mắt kinh sợ, vì xe của Khang không có trong nhà xe!
Tôi thắc mắc, và có chút lo âu, vì thường khi đi đâu, tới nhà ai, Khang đều cho tôi biết, ngay cả khi chúng tôi đã ly thân. Vậy mà đêm nay, Khang đi đâu mà giờ này chưa về. Giấc mơ kinh hoàng vừa qua làm tôi lo sợ lỡ có chuyện gì không may xảy ra cho Khang. Nét mặt đăm chiêu, buồn bã hồi tối khiến tôi liên tưởng đến cái chết … Biết đâu được.
Tôi vội vàng bước đến chỗ counter nơi để phone, hy vọng có mấy chữ của Khang viết để lại trên cuốn sổ. Quyển sổ trắng tinh, và bút viết để ngay ngắn trong cái hộp bút màu đen tròn.
Tôi uể oải đi lên phòng. Dưới chân đèn ngủ, một phong bì nhỏ kẹp phía dưới. Tay tôi hơi run, xé vôị ra đọc.
“ Em Yêu,
Kể từ tối hôm nay, em sẽ không còn phải nhìn thấy cái bộ mặt đáng ghét của anh nữa. Chúc em ở lại vui vẻ. Ở đâu, và lúc nào anh cũng yêu em.
Chào vĩnh biệt. Hôn em lần cuối.
Vũ Đình Khang. "
Cầm mảnh giấy trên tay, tôi chẳng biết tôi đã nghĩ gì, làm gì…Trước đây, mỗi người một phòng, tôi chẳng nói chuyện với Khang, căn nhà sao không trống vắng như đêm nay! Tôi bước những bước chậm sang phòng của Khang. Tần ngần trước căn phòng khá lâu, tôi vẫn chưa dám xoay quả nắm …Biết bao ý nghĩ hỗn độn trong đầu. Cuối cùng, tôi cũng xoay mạnh nắm cửa để mở, căn phòng trống rỗng hiện ra trước mắt. Không còn chiếc giường độc thân của Khang nơi đây. Chỉ còn lại dấu vết bốn chân giường in sâu trên nền thảm. Tủ áo được mở toang, trống rỗng. Hình như giọt lệ mong manh lăn trên má buồn.
Tôi quay nhanh về phòng và đêm đó tôi mất ngủ.
000
Tiếng nhạc Giáng Sinh, hình ảnh cây thông với những ngọn đèn đã gợi nhớ trong tôi những tháng ngày hạnh phúc bên Khang. Tôi nhớ lại ngày Khang ra đi, lòng tôi có điều gì bất ổn, khiến những lần đi chơi với David, tôi không còn cảm thấy vui, hào hứng như những ngày đầu vừa được trả tự do. Chỉ vì David, tôi đã yêu cầu Khang phải làm giấy ly dị. Căn nhà sẽ bán để chia hai, nhưng Khang đã nhất định chỉ sang tên nhà cho tôi, và muốn tôi ở lại căn nhà này.
Mọi chuyện đã xảy đúng như điều tôi mong muốn. Tôi xa Khang, và có David bên cạnh. Những ngày có David kề cận, tôi đã thấy lòng thật sự không bình an. Chúng tôi vẫn đi chơi những ngày cuối tuần với nhau, khi thì ở nơi bờ biển vùng San Diego thơ mộng nhìn sóng chập chùng, nghe tiếng phi lao rù rì trong gió. Khi thì đến vùng Carmel trên phía Monterey…
Nhưng rồi, sau những lần bên nhau ấy, khi mỗi người trở về căn nhà riêng của mình, mỗi ngày, tôi mỗi thấy lòng xa cách David hơn. Những nồng nàn, đam mê thuở ban đầu đã không còn say mê trong tôi nữa. Tôi đã cảm thấy chán chán lối sống không thích hợp với sự đam mê, lãng mạn như của Khang đã cho tôi. Tôi lại nhớ đến Khang, đến những chiều chuộng săn sóc của Khang, và tuy không có ý so sánh, tôi vẫn thấy sự săn sóc của Khang thấm đẫm tình yêu của chàng dành cho tôi. Cái lối mở cửa xe của David chỉ là thói quen âu mỹ mà chàng đã có như một thói quen với tất cả những người phụ nữ mà chàng đi với. Không hề có một ý nghĩ gửi gấm nào như Khang đã làm cho tôi.
Lúc này tôi lại mong một cú phone của Khang. Cũng tại tôi thôi. Vì chính tôi đã cấm đoán không cho Khang gọi, và tôi đã đổi số cell phone không cho Khang biết. Tôi muốn hoan toàn chấm dứt với Khang. Không hiểu sao lúc ấy tôi tàn nhãn với người đã say mê tôi đến vậy. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy rồi tôi sẽ bị Trời trừng phạt. Và tôi đã đang chịu sự trừng phạt ấy rồi đó. Quen với David một năm. Và xa David thêm hai năm nữa, vị chi tôi đã xa Khang ba năm trời rồi. Ba năm ấy, Khang đã làm gì, ở đâu, và buồn vui ra sao. Người như Khang, hẳn là có nhiều người yêu thích. Khang có còn nhớ gì đến tôi không ? Và điều ngạc nhiên nhất, là chắc Khang không bao giờ nghĩ được rằng, đã có một giây phút nào đó trong cuộc sống của tôi, tôi đã nhớ nhiều đến Khang như những ngày cuối năm buồn bã trong tôi. Tôi trách tôi nông nổi, tôi đã làm mất hạnh phúc mà Chúa đã gửi đến cho tôi. Và bây giờ tôi đang phải chịu hình phạt cô đơn muôn kiếp, cho đến khi từ giã cõi đời . Khang ơi, anh ở đâu, chỉ cần cho em biết là anh vẫn không giận em, không buồn em, đã tha thứ cho em, người vợ nông nổi, đã không nhìn ra được giá trị đích thực của chân Hạnh Phúc ...
000
Đúng hẹn, vợ chồng Tùng đã đến đón tôi đi ăn và tới dự chương trình Dạ Vũ Tất Niên ở Majestic. Những ngọn nến chập chờn lung linh . Những bóng người mờ ảo như sương khói. Trên sân khấu, các ca sĩ đang hát, đang kể chuyện vui, để chờ giờ Giao Thừa. Sàn nhẩy vẫn đông nghẹt người. Tiếng cười nói, tiếng gọi nhau ơi ới, tiếng chúc tụng nhau, đã như không còn ảnh hưởng gì đến tôi nữa. Tôi như người mộng du đang âm thầm trở về nơi chốn xưa, tìm lại bóng hạnh phúc đã mất. Khang ơi, em cần anh. Khang ơi em yêu anh!

HONG VU LAN NHI
1/4/2007


Mưa Rừng Trên Suối

Khúc Hoan Ca cho Dân Chủ và Nhân Quyền

CÓ ĐỨC PHƯỚC TỰ ĐẾN 

( Hữu Đức Phúc Tự Lai )

Buổi trưa, tại sân ga của một thành phố lớn, một người phụ nữ tầm ngoài 30 tuổi đang mướt mồ hôi để vác lên vai túi hành lý lỉnh kỉnh của mình. Trên khuôn mặt của người phụ nữ ấy hằn lên sự vất vả, cực nhọc của một người lao động thấp kém. Chị đang đưa ánh mắt dường như vô vọng của mình khắp sân ga như để tìm kiếm một thứ gì đấy nhưng sau đấy lại tỏ vẻ thất vọng. Trông chị rất đáng thương.
Trên sân ga, người qua lại tấp nập. Ai đi qua người phụ nữ ấy đều ném về phía chị những cái nhìn ái ngại và thương cảm. Không ai có ý định dừng lại để giúp đỡ chị. Ðặc biệt là những người ăn mặc sang trọng, họ đều đi qua chị với tốc độ rất nhanh, dường như là họ nghĩ nếu đi chậm lại thì chắc chắn người đàn bà đó cũng kéo họ lại để lạy lục, nhờ vả việc gì đó.
- Anh để ý đấy nhé, không biết chừng chị ta sẽ nài nỉ xin tiền hoặc sẽ tìm cách kết bạn với mình để bị chị ta tra tấn trên suốt chuyến đi bằng những câu chuyện vừa dài vừa vô duyên, hoặc như chị ta sẽ mượn mình chiếc khăn mùi xoa để lau mồ hôi mà lau xong thì mình không dám xin lại hay như mượn bình nước uống rồi tu ừng ực thì vài ngụm đã hết veo. Ðúng là người nhà quê. Một người phụ nữ ăn mặc trông có vẻ sang trọng bĩu môi và nói với người đàn ông cũng có vẻ sang trọng bên cạnh mình.
- Xin chào... xin...
Quả nhiên người phụ nữ tiến lại gần đám đông đang đứng đợi tàu. Nhưng dường như không đợi chị nói hết câu, mọi người đều xua tay và lắc đầu và nhanh chóng lảng ra chỗ khác. Không nản chí, người phụ nữ này lại men theo các cánh cửa sổ của các toa tàu rồi nhảy hẳn lên các toa chưa đến giờ xuất phát. Ði đến toa nào chị cũng mang một khuôn mặt như muốn cầu cứu, trông thật đáng thương và câu duy nhất thốt ra từ miệng người phụ nữ đáng thương này là: “Xin mọi người giúp đỡ cho tôi.”
Những người ngồi trên tàu tỏ ra rất khó chịu với người phụ nữ này. Có người thì xua tay ra hiệu xua đuổi, có người vừa thấy bóng dáng chị ở đầu toa vội lấy tờ báo che mặt giả vờ ngủ. Trên khuôn mặt của người đàn bà ấy lộ rõ vẻ thất vọng, chán nản.
“Mình đâu phải là thằng ăn trộm mà sao mọi người lại xử sự như thế nhỉ?” Người phụ nữ xót xa nghĩ.
Chị ta lại đi qua các toa tàu nhưng không ai muốn nghe chị trình bày hoàn cảnh của mình. Ðúng lúc đó, chị nhìn thấy một chàng trai có dáng vẻ rất thư sinh đang ngồi đọc báo. Chàng trai đang đọc báo rất chăm chú và dường như cậu ta không để ý đến mọi thứ xung quanh.
Nhẹ nhàng đi về phía chàng thanh niên, người phụ nữ cất tiếng nói:
- Xin lỗi cậu, cậu có thể giúp đỡ tôi được không?
Chàng trai bỏ tờ báo xuống, nhìn quanh một lúc rồi nhìn người phụ nữ nông thôn nọ:
- Xin lỗi, chị đang hỏi tôi ạ?
Người phụ nữ gật đầu.
- Xin anh giúp đỡ tôi với, tôi lên thành phố để tìm người bà con, nhưng tìm không ra, tiền bạc lại bị kẻ gian móc hết rồi. Muốn về quê nhưng không biết làm thế nào, cậu có thể mua giúp một tấm vé để tôi về quê không?
Sau khi nghe người phụ nữ đáng thương nói xong, nét mặt chàng thanh niên trông rất lưỡng lự. Dường như anh ta vừa muốn giúp vừa lại không muốn giúp người đàn bà đáng thương đó. Sau một thời gian im lặng, chàng trai bèn đưa tay vào túi quần của mình, khó khăn lắm mới móc ra được một đống tiền lẻ, ngại ngùng đưa cho người phụ nữ.
- Chị cầm lấy đi. Tôi... tôi chỉ còn có chừng này, không biết đủ hay không. Tôi cũng vừa mua vé để về quê nên không còn nhiều. Tôi lên thành phố này để kiếm việc, hy vọng tìm được một công việc kiếm được kha khá, nhưng khi lên thành phố, với tấm bằng trung cấp trong tay thì tôi không thể tìm ra được một việc gì để làm. Chị cầm tạm vậy.
Người phụ nữ rưng rưng cầm lấy những đồng tiền lẻ của chàng trai, khó khăn lắm chị mới thốt lên được hai tiếng “Cám ơn”.
Vừa quay gót đi về phía cuối toa thì chị nghe tiếng gọi với theo của chàng thanh niên nọ. Cậu ta hớt hải đi về phía chị và nói:

- Như thế này vậy, chị cùng quê với em, hay chị lấy tấm vé của em đi vậy.
- Thế còn cậu thì sao? Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.

- Số tiền em vừa đưa cho chị chỉ có thể mua đủ tấm vé xuống ga thứ ba xuất phát từ ga này, như vậy cách nhà em cũng không xa lắm, em có thể đi bộ mà. Chị cứ cầm lấy vé đi, em là con trai, thế nào mà chẳng được. Còn phụ nữ như chị thì không thể đi bộ về nhà trong đêm tối được. Thôi, chúc chị thuận buồm xuôi gió. Nào, đưa cho em đống tiền lẻ nào!
Nói xong, không kịp để người phụ nữ phản ứng gì, chàng trai vội cầm lại số tiền lẻ trong tay người phụ nữ và đưa lại cho chị tấm vé của mình. Sau đấy anh vội vàng đi ra khỏi tàu và đến quầy bán vé. Rất nhanh sau đó, chàng thanh niên lại lên tàu.
Người phụ nữ tiến lại gần phía chàng trai và cất tiếng hỏi:
- Sao cậu lại làm như thế, cậu không hối hận à?
Chàng trai lắc đầu:
- Không, chị ạ.
Trong ánh mắt của người phụ nữ đáng thương nọ ánh lên một niềm vui khôn xiết. Chị cầm tay chàng trai và nói: - Anh bạn trẻ, xuống đây với tôi một lát.
Người phụ nữ kéo chàng trai ra khỏi nhà ga, vẫy một chiếc taxi, tự động mở cửa xe và quay lại nhìn chàng trai:
- Cậu lên xe đi. Hôm nay cậu chính thức là nhân viên của tôi.
Hoá ra, người phụ nữ này là con gái của một ông chủ tập đoàn sản xuất đồ chơi nổi tiếng. Ðể đi tìm một người trợ lý đáng tin cậy, chị đã phải hoá trang và đứng ở sân ga suốt 3 ngày qua.
Chị nói rằng:
“Các bạn cho rằng tôi thật ngốc nghếch khi phải làm khổ mình như thế, nhưng thật ra nó thật sự xứng đáng. Khi đứng ở sân ga trong 3 ngày đó, tôi mới nhận ra rằng: Tìm được một người thực sự tốt trong cuộc sống xô bồ này quả là khó. Có thể, chàng thanh niên đó không có trình độ, hiểu biết nhiều như những người tốt nghiệp đại học hoặc cao hơn nữa. Nhưng điều đáng quý nhất và đáng trân trọng nhất là cậu ấy có cái ‘tâm’. Có cái ‘tâm’ trong cuộc sống thì mới có cái ‘tâm’ trong công việc được. Ðấy là thứ mà công ty tôi cần”.
Các bạn thấy đấy, một tấm vé để đổi lấy cả một sự nghiệp sáng lạn. Có thể nhiều người nghĩ đây chỉ là việc ngẫu nhiên, nhưng thực ra trong sự ngẫu nhiên đó lại có tính tất yếu của nó. Rất nhiều người đã có mặt ở trên sân ga, nhưng chỉ có chàng trai đó mới nhận được niềm hạnh phúc bất ngờ như vậy. Không phải ngẫu nhiên mà anh ta có được một cơ hội tốt đẹp đến như thế mà điều quan trọng là anh đã biết chia sẻ chữ ‘tâm’ của mình cho mọi người xung quanh.
Ðây là một câu chuyện hoàn toàn có thật mà tôi đã nghe được từ giám đốc của tôi.
Quang Ngoc

Thursday, December 24, 2015

   .

   Nàng Tiên 

Đêm qua anh ngủ nằm mơ
Thấy cô Tiên nữ ngây thơ giáng trần
Nàng Tiên xinh đẹp bội phần
Môi hồng mắt biếc lưng trần thướt tha

Yếm the quần lụa nõn nà
Mĩm cười khay ngọc dâng trà nên duyên
Cô ơi, cô phải là Tiên?
Sao cô chịu xuống ở miền trần gian?

Trần gian nhiều nỗi gian nan
Buồn nhiều vui ít trái ngang đọan trường
Tiên rằng vì nợ còn vương
Trăm năm kiếp trước Tiên thương một người

Nhưng tình không thuận ý trời
Nên Tiên phải chịu một đời đắng cay
Tri bao tiền kiếp đổi thay
Anh là người ấy hôm nay Tiên chờ

Hồn anh rộn rã không ngờ
Cõi lòng ngây ngất tình yêu dạt dào
Niềm vui hạnh phúc ngọt ngào
Món quà vô gíá Tiên vào đời anh.

Sao Linh
   Áo Tím Ngày Xưa 

  .

Dự Lễ Tốt Nghiệp Trung Học Của Steve
Hai con gái bây giờ đã trưởng thành.

Wednesday, December 23, 2015

Nguồn gốc của tập tục "trao quà" ngày lễ Giáng sinh.



Ngày lễ Noel ở các nước phương Tây là thời khắc quan trọng nhất và được trông đợi nhất trong năm. Trẻ con háo hức trông đợi ông già Noel mang đến các món đồ chơi ưa thích. Người lớn thì trao cho nhau những món quà bất ngờ. Le Monde (19/12/2015) đặt câu hỏi « Vì sao người ta phải tặng quà ngày lễ Noel ? » và « Tập tục đó có từ bao giờ ? ». Theo nghiên cứu của nhiều nhân chủng học, tục lệ trao quà chỉ mới xuất hiện vào thế kỷ XIX, và bắt nguồn từ giới tư sản. Đây cũng là một hình thức thêu dệt mối liên hệ xã hội và gia đình.
1946, khi lần đầu tiên ca bản nhạc nổi tiếng « Petit Papa Noel », ca sĩ Tino Rossi hứa với các em nhỏ nhiều món đồ chơi đẹp (« beaux joujoux ») và hàng triệu món quà cho các gia đình. Ở thời kỳ hậu chiến đầy khó khăn, người ca sĩ ấy có lẽ đã không ngờ rằng có một ngày lời hứa đó sẽ được thực hiện trên cả mọi sự mong đợi.
« Trao quà Giáng sinh » : một « sáng kiến » của giới tư sản thế kỷ 19.
Theo giải thích của nhà nghiên cứu nhân chủng - xã hội học, bà Martyne Perrot: « Cùng với bữa tiệc, trao đổi quà tặng đã trở thành một thời khắc quan trọng nhất trong tập tục lễ Giáng sinh. Nhưng trong quá khứ thì không có như vậy: quà Noel là một sáng kiến chỉ mới có từ thế kỷ XIX ».
Ngày lễ truyền thống Noel, được tổ chức hàng năm vào ngày 25/12, đã có từ xa xưa, từ thời Constantinus Đại đế thế kỷ I, mừng Chúa giáng sinh. Đấy cũng là thời điểm trong năm con người mừng sắp hết mùa đông, sự hồi sinh của thiên nhiên và sự trở về của ánh sáng. Những mùa lễ Noel quay cuồng của thời Trung Cổ chẳng có gì giống với những buổi dạ tiệc trang trọng thời Victoria, với thức uống và các màn vũ hội như mô tả của Charles Dickens. Vào thời ấy, người ta ăn uống và nhảy múa thâu đêm suốt sáng, những trò vui lễ hội mừng ngày đông chí có từ thời La Mã.
Vào thời kỳ Trung Cổ, quà Noel không hẳn là vắng bóng hoàn toàn. Bởi vì, ngay trong tháng 12 đó, con người vừa mừng lễ Giáng sinh vừa mừng kết thúc những ngày tối nhất trong năm. Họ trao nhau những hạt quả phỉ, các loại bánh và bánh mật. « Đây cũng là thời điểm sung túc nhất ngay giữa mùa đông » theo như nhận xét của nhà nghiên cứu Martyne Perrot.
Một bản thảo chép tay của nhà tế bần tại Strasbourg năm 1412 còn ghi rất rõ là: « Trong ngày lễ Noel, nên tặng cho mỗi người bị bệnh cùi một hay hai lát bánh mật lớn ». Còn theo mô tả của nhà nghiên cứu nhân chủng học Claude Lévi-Strauss :
« Vào thời Trung Cổ, không có chuyện trẻ em kiên nhẫn ngồi đợi đồ chơi rớt xuống từ ống khói. Mà trẻ nhỏ thường hóa trang và đi thành từng nhóm, đến gõ cửa từng nhà, hát một bài và có những lời chúc, đổi lại các em sẽ được nhận bánh hay trái cây ».
Theo Le Monde, phải đợi mãi đến tận thế kỷ XIX, người ta mới có được một « phát minh » thật sự về ngày lễ gia đình này, có ông già Noel, cây thông và những món quà được gói bằng những tờ giấy hoa có đính dải nơ. Bà Martyne Perrot, trong tác phẩm nghiên cứu « Dân tộc học về ngày lễ Noel, một ngày lễ nghịch lý » có kể như sau :
« Chính nhờ ở tại nước Anh, thời nữ hoàng Victoria, rồi đến Hoa Kỳ, thời Tổng thống Roosevelt, mà chúng ta có hình thức mừng lễ Noel cùng gia đình như ngày nay. Giới tư sản, rất tôn sùng các giá trị gia đình, đồng thời cũng bị thành công kinh tế và xã hội của họ lôi cuốn đã dùng đến hình thức lễ mới này để tôn vinh và tượng trưng những giá trị mới của họ. Giới tư sản đem đến cho ngày lễ này một vị trí đặc biệt trong chuỗi lễ hội hằng năm mà cho đến thời điểm ấy vẫn chưa được biết đến ».
Làm phước, yêu thương, độ lượng và chia sẻ cũng là những gì nhà văn người Anh Charles Dickens trong câu truyện cổ tích về Noel mang tên là Christmas Carol (tạm dịch là Ca khúc mùa Giáng sinh ) đã ca ngợi về một lễ Noel thắm đượm luân lý Kitô giáo và cũng từ đó người ta bắt đầu thực hiện cử chỉ trao đổi quà cho nhau.
Trao quà cũng phải có quy tắc
Đây cũng là thời khắc mạnh mẽ nhất trong dịp lễ Noel cùng gia đình. Nhưng Le Monde lưu ý là trao quà cũng phải đúng cách. Tập tục trao quà cũng có những quy tắc riêng của nó. Mà bằng chứng là cuốn cẩm nang cách sống của nữ nam tước Staff xuất bản vào năm 1891. Với tựa đề « Những tập tục của thế giới », tập sách đã trình bày kỹ những quy tắc lề lối của tập tục trao đổi quà.
Theo đó, khi tặng quà cho người nghèo, nên tặng « một món đồ hữu ích giúp họ tiết kiệm chi tiêu », cho người giàu là những món « vô ích hay, chí ít, một thứ gì đó mà họ có thể bỏ qua ». Chính vì thế mà, trong những năm 1860, các thương xá lớn như Le Bon Marché, BHV (Bazar de l’Hotel de Ville) hay như Printemps đã nắm bắt được trào lưu đó, đề xuất hàng núi quà cho những ông hoàng « nhí » mới của dịp lễ. Và cũng từ đó mà dần xuất hiện những tủ kính trang trí Noel đầu tiên, vào đầu thế kỷ XX.
Sở thích sắm quà vì vậy cũng đã lan rộng ra trong giai đoạn giữa hai cuộc đại chiến thế giới, và sau ngày giải phóng. Rồi sự xuất hiện của nhân vật Santa Claus đến từ Hoa Kỳ, sự đăng quang của của xã hội tiêu thụ, quà Noel trong suốt « 30 năm vàng son » đã ngự trị trong lòng lễ Noel truyền thống.
Cứ đến gần ngày 25/12, các món quà tràn ngập các gian hàng siêu thị, các trang báo dành cho nữ giới và trong tâm trí của bao đứa trẻ. Trong những năm 1950, tuần san Elle lần đầu tiên có đề cập đến « cơn thủy triều mua sắm Noel dâng cao mỗi ngày ». Ở cùng thời điểm đó, Robert Doisneau và Willy Ronis đã chụp được những đứa trẻ khuôn mặt sáng ngời trước những tủ kính trang trí Noel tại các thương xá lớn lúc bấy giờ.
Vì sao phải trao quà?
Nhìn về góc độ nhân chủng - xã hội học, các nhà nghiên cứu đều có chung nhận định cho rằng « trao đổi quà là một hiện tượng hoàn toàn mang tính xã hội », mà ở đó các yếu tố tôn giáo, luân lý, mầu nhiệm và xã hội hòa lẫn vào nhau. Cho để rồi được người khác cho lại đã tạo ra một mối liên hệ giữa người với người bền chặt.
Đối với nhà nhân chủng-xã hội học, Martyne Perrot, khi thực hiện hành vi trao đổi quà là ta thực hiện một « công việc thêu dệt và duy trì các mối liên hệ gia đình cực kỳ to lớn ». Bà giải thích:
« Lễ Giáng sinh Noel là một ngày lễ hồi phục lại các mối liên hệ: hằng năm, mỗi người ở vị trí của mình và món quà sẽ tượng trưng cho vị trí đó. Ông bà là người cho quà đầu tiên và trẻ nhỏ được ví như là những thiên thần bé nhỏ. Tập tục về sự qua lại này cho phép chúng ta gắn kết mối liên hệ gia đình.
Những món quà đó tái xác nhận giá trị mối liên kết đó kết hợp chúng ta với những người thân. Cùng với thời gian, mỗi người chúng ta sẽ phải luân chuyển từ vị trí này sang vị trí khác, xoay vòng thực hiện, ban đầu là từ vị trí trẻ con, rồi là cha mẹ, sau đến ông bà ».
Với những tập quán bất di bất dịch đó và lịch trình được áp đặt, Noel trên thực tế giống như là một sân khấu kịch trong con mắt các nhà nghiên cứu nhân chủng học. Một sân khấu ở đó hằng năm đều dàn cảnh các mối liên kết gia đình, như lời giải thích của bà Anne Monjaret, chuyên nghiên cứu về sắc tộc học tại Trung tâm nghiên cứu khoa học quốc gia CNRS.
Theo vi.rfi.fr

Tuesday, December 22, 2015

  Merry Christmas 

  
Giáng Sinh Buồn
Lai một Noel nơi xứ người
Phố phường tấp nập kẻ cười vui
Đèn giăng khắp ngõ như mở hội
Riêng lòng sao vẫn luống ngậm ngùi

Sáng sớm ngoài sân mưa vẫn rơi
Sương mù như giăng khắp bầu trời
Chạnh nhớ quê nhà xa mấy đỗi
Nghìn trùng hải lý cách đôi nơi

Suy nghĩ làm chi để năng lòng
Quê hương đâu còn để nhớ mong
Sao lòng buồn mãi thôi không dứt
Suy nghĩ làm chi để nặng lòng

(Dec 2015)
.

Friday, December 18, 2015


   Ngồi bun hứng giọt nước trong   
Bên hồ ngơ ngẩn trong lòng ch ai?
Nắng soi bóng nhỏ u hoài
Tóc buông từng sợi cho dài nhớ thương 


Sao Linh

Thursday, December 17, 2015

BÁNH KEM NOEL KHÚC CÂY  
   .
Van Tran

Quán cơm bình dân kính chúc cô bác anh chị em bạn bè hưởng mùa Giáng Sinh an lành, vui vẻ, hạnh phúc, ấm áp bên gia đình, người thân và bạn bè.
*Bánh kem khúc cây em mới làm thử lần đầu tiên đó. Hôm nay dzợt trước xem coi đẹp không để 24 đêm Noel em làm đãi người thân.
Các chị góp ý dùm cho em còn thiếu sót, chỉnh sửa, thêm bớt gì không ạ. Em cảm ơn nhiều.


Bánh Noel đẹp, em khéo tay lắm
Cảm ơn em gái Van Tran

Wednesday, December 16, 2015

 Kính tặng đến những bậc Cha Mẹ bất hạnh

Du Tử   .

Một trong những câu chuyện thương tâm của những người lớn tuổi ở hải ngoại.
Bất cứ trong chiều hướng nào cha mẹ và con cái đã có gia đình hay đã tự lập cũng không nên ở chung thì tình cảm mãi mãi không phai. Con ở nhà cha mẹ là: HẠNH PHÚC, cha mẹ ở nhà con là: NHẪN NHỤC

Tôi đến Mỹ như đã nói là rất muộn màng so với nhiều đồng đội, và những người bạn thân tình thủa nào cũng đã tản lạc mỗi đứa một nơi, và ở đây, trong vòng 50 dặm vuông hay vài trăm dặm dài, tôi cô đơn không bè bạn. Mỗi ngày, ngoài việc nhổ cỏ vườn sau, nhặt lá vườn trước, đưa đón bốn cô cháu đi học, tôi chỉ còn biết đi bộ, nhìn đồi núi nối tiếp nhau trên thành phố này để mơ mộng về núi rừng quê tôi, nơi mà hàng chục năm tôi và đồng đội chung sống, có khi gian nan, mà cũng có lúc thật thơ mộng. Và rồi trong một trường hợp ngẩu nhiên, tôi đã gặp được bác Thụy, một người Việt Nam cô độc, cũng lạc lỏng đến nơi này như tôi.
Cũng là một thói quen như nơi tôi đã từng sống, hễ gặp được người nào mà tôi đoán là dân nước tôi, thì tôi không ngại ngùng đến làm quen, và câu hỏi đầu tiên của tôi thường là “Ông nói được tiếng Việt nam không?”
Nếu người đó trả lời họ là người Việt thì tôi nhất định rất vui mà hỏi chuyện. Tôi quen bác Thụy cũng trong trường hợp tương tự.
Từ lần gặp đó, tôi hay tìm tới bác vào mỗi cuối tuần hoặc là những khi bác gọi tôi đến , và lúc nào bác cũng mở đầu bằng câu " chúng nó đi cả rồi ",ý của bác là các con đã đi làm hết 
. Tình thân của chúng tôi từ đó ngày càng thân thiết hơn, bác kể cho tôi 12 năm trong quân đội, phục vụ cho một đơn vị Quân báo, hoạt động trên lảnh thổ Quân Đoàn I, bị thương nhiều lần, nhưng lần nào cũng may mắn qua khỏi. Bác đến Mỹ không thuộc diện HO, vì thời gian bác được thả, Phòng công tác nước ngoài thuộc công an Thành phố Hồ Chí Minh ở 161 Nguyễn Du, Quận I, còn đóng cửa, nên bác vượt biên, bị bắt cho đến khi chương trình HO được thực hiện, bác vẫn còn ở trong tù, do vậy bác đến Mỹ theo chương trình Đoàn Tụ, con gái bảo lảnh hai vợ chồng nên không được hưởng một trợ cấp nào của Chính phủ Mỹ như diện HO, tất cả đều do thân nhân bao bọc.
Thời gian ở lại Việt Nam, bác đi dạy học, cũng như trước khi động viên bác là một Giáo sư dạy Vật Lý tên tuổi tại Sài Gòn, lương giáo viên tuy không khá, nhưng cũng đủ cho hai vợ chồng bác sống tạm qua ngày, nhất là bác được các trung tâm chuyên Lý mời cộng tác, nên dạy cả sáng, chiều và tối , Vã lại mỗi năm, các con bác gởi cho một vài trăm đô la vào dịp Tết, hai vợ chồng lại dành dụm mua một chỉ hay 5 phân vàng hầu dùng cho việc ma chay sau này, cho đến năm 2003, con gái bác viết thư báo tin cho biết là đã làm hồ sơ bảo lảnh cho ba má , bác cũng chẳng hy vọng gì, vì thời gian đợi chờ dường như đã quá mòn mỏi, vã chăng tuổi đã cao, đi đâu cũng chỉ kiếm hai bữa cơm mà thôi, nên gần như vợ chồng bác không nghĩ tới chuyện ra đi, cho đến năm 2006, bác được gọi bổ túc hồ sơ, rồi cuối năm đó, bác được phỏng vấn, theo bác kể thì có lẽ vì lợi tức của con gái bác cao, nên họ cho đi nhanh và rồi đầu tháng 4 năm 2007 bác được sang Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình, nhưng tính cho đến nay, bác vẫn chưa hội đủ điều kiện thi nhập Quốc tịch Hoa Kỳ .
*Thời gian đầu sống với con cái vui vẻ lắm, vì còn mới, tình cảm còn mới, mọi thứ còn mới và còn mới là còn vui vẻ,* rồi từ từ bác được một người quen giới thiệu đi làm assembler cho một hảng điện tử, lương $10/ giờ, hai vợ chồng già thật là hạnh phúc, cứ cuối tuần là hai ông bà rủ nhau đi WaltMart hay Target mua áo quần và đồ chơi cho các cháu, nhưng rồi kinh tế ngày càng suy thoái, sau gần hai năm làm assembler, bác mất việc làm, không có cách nào xin được việc khác, vã chăng, những người trẻ còn chưa xin ra việc làm thì ông già 63 tuổi như bác dễ gì tìm được việc, nên bác đành xin tiền thất nghiệp, và được hưởng thất nghiệp hai năm, khoảng thời gian này bác cho biết rất là buồn, suốt ngày vợ chồngcứ mong cho hai đứa cháu đi học về để chơi với cháu cho đỡ buồn, rồi thì cứ vườn sau sân trước, vợ chồng thi nhau nhặt cỏ, tưới cây, hay lên đồi lượm những viên đá hình dáng đẹp đem về lót quanh mấy bụi hồng cho hết thời gian.
Bác cũng năng nổ đi tham gia sinh hoạt các hội đoàn, như hội người già, Hội SQ/TBTD, nhưng rồi tiền trợ cấp thất nghiệp hết, và khó khăn đến với bác bây giờ là tiền đổ xăng, bác không biết xin ai hai chục bạc để mua xăng, bác nói, một đôi khi bổng dưng nghe thèm một tô phở, nhưng cũng không cách nào có được, “Ông ạ, có đêm tôi không ngủ được chỉ vì nghĩ tới mùi ngò gai và rau quế bỏ vào tô phở mà chảy nước miếng hoài không ngủ nổi, thèm như là thèm được ăn đường lúc ở trong trại tù”.
Tình cảm con người hình như rất mỏng manh, không phải bền chắc, và rất dễ gãy đổ, từ tình vợ chồng, cha con hay anh em, và nghèo đói là mối đe dọa nghiêm trọng nhất đối với tình cảm. Cổ nhân cũng đã từng nói “phú quí sinh lễ nghĩa, bần cùng sinh đạo tặc”, cái gì người ta bảo “tiền tài như phấn thổ, nghĩa trọng như thiên kim” có chăng, chỉ là trong đạo đức kinh hay sách vở của Thánh hiền mà thôi. “Không có tiền, nguyên lý nào cũng bị bỏ quên, đạo đức nào cũng dư thừa, và tình cảm nào cũng mai một.” Đặc biệt là ở một xã hội mà mọi nền tảng đều lấy lợi nhuận làm chuẩn.
*Con cái ở nhà cha mẹ thì hạnh phúc, cha mẹ ở nhà con cái thì nhẫn nhục và hy sinh. Con cái ở chung với cha mẹ là tự nhiên, nhưng cha mẹ ở chung với con cái lại ưu phiền, vì lúc nào cũng phải nhìn mặt mủi con cái, phải xem chừng nó vui buồn bất chợt ra sao.* Muốn mở cái TV cũng phải lựa lúc nó vui vẻ, muốn mở cái CD nghe nhạc cũng tùy thời cơ nó buồn hay giận, lại còn phải coi sóc con cái cho chúng, nhỏ thì cho đi tiêu đi tiểu, rửa đít, cho ăn, tắm giặt. Lớn thì đưa đón tới trường, có khi còn bị chưởi mắng, đành chỉ biết cúi mặt dấu nước mắt đi. Họa hiếm lắm, chúng cho vài ba trăm bạc vào dịp lễ nào đó thì lại coi như phúc ấm chúng ban cho.
Con cái ở nhà cha mẹ thì hạnh phúc, *cha mẹ ở nhà con cái thì nhẫn nhục*, chính là chổ này. Một buổi sáng bác gọi tôi tới nhà, chỉ cho tôi một tờ giấy con gái bác viết để lại trên bàn cho bác, tôi cầm lên đọc:
“Theo luật bên nầy, chủ nhà có quyền gọi cảnh sát đến bắt buộc người thuê phải ra đi, nếu người chủ đã thông báo cho người thuê hai lần bằng thư. Ba không trả tiền nhà, nhưng con cũng coi ba như người thuê nhà, đây là lần thứ hai con yêu cầu ba dọn ra, ba đừng ép con phải gọi cảnh sá”.
Tôi đọc đến đây, bổng nhiên nước mắt tôi trào ra, bác nhìn tôi và nấc lên thành tiếng, bác cũng bật khóc. Tôi ôm hai vai bác và nói “Hãy yên tâm, không có luật như vậy đâu, nếu cô ấy gọi cảnh sát, bác có thể nói cô ấy ngược đãi người già, con bác chỉ hù bác thôi”. Và rồi bác bắt đầu kể cho tôi nghe hết tự sự.
Thoạt đầu là gạo, chúng nó than phiền, “nhà người ta một năm chỉ tốn hai bao gạo thôi, sao nhà mình mỗi tháng một bao”, Tôi mở cassette ngồi ngoài garage nghe nhạc, ngoài garage thì nóng, tôi mở cửa bên hong ra cho bớt nóng, nó đóng lại, và bảo mở cửa chuột chạy vào nhà. Tôi hiểu ý là nó sợ tốn điện, tôi tắt cassette vào nhà.
Ông cũng biết, ở bên này, người già chỉ lấy cái TV làm bạn, nhưng nó mắng vào mặt tôi và bảo không biết xài thì đừng xài, TV cứ mở hoài chịu sao nổi, thế nào cũng có ngày TV bị cháy.
Mỗi ngày, chúng nó đi làm về trễ, có khi 7:30 hay 8:00 tối mới về đến nhà , và tôi đều cố gắng ăn trước để không chạm mặt chúng nó trong bữa ăn, ăn trước thì thú thật chỉ ăn sơ sài cho no bụng thôi, thức ăn của chúng tôi không dám đụng vào, vợ tôi thì chờ cho chúng ăn hết đã, cái gì còn lại bà ấy mới ăn, chúng tôi chỉ dám ăn những thức ăn thừa thải mà thôi. Công việc lặt vặt trong nhà như lau dọn, rửa chén bát, đưa đón các cháu, chúng tôi đều làm hết, nhưng nó bảo với tôi là tội nghiệp thằng chồng nó phải còng lưng gánh hai ông bà già. Những ngày nghỉ, hay cuối tuần, vợ chồng con cái chúng đi ăn tiệm, những năm đầu khi cháu út chưa thể gởi đến trường, thì chúng còn gọi vợ tôi đi ăn với chúng, những ngày lễ Tết cũng tặng quà cho vợ tôi, nhưng từ khi cháu út lớn rồi, chúng cũng lơ là với vợ tôi luôn, cho đến sau này, chúng lạnh lùng đến như bỏ mặc, vợ tôi buồn quá đành đi tìm chổ giữ trẻ ở một tiểu bang khác, nên ông tới nhà không thấy vợ tôi là vậy.
Bác lấy dưới gối ra một lá thư khác đưa cho tôi, bác bảo lá thư không có một chút tình người, thú thật tôi không dám đọc hết, nhưng trong trí tôi như vẫn in sâu những dòng này “ba người ta chết thì con cái khóc lóc tiếc thương, nhưng nếu ba chết con sẽ thở ra một cách nhẹ nhỏm. Con thật không muốn bảo lảnh ba sang Mỹ đâu, chỉ vì bắt buộc mà thôi, Ba hãy dọn ra đi để còn một chút gì gọi là tự trọng”.
Tôi cũng tự hỏi mình, bác đi đâu bây giờ? Một đồng bạc cũng không có, bà con, bạn bè cũng không luôn, bác dọn đi đâu? trong khi bác lại chưa phải là công dân Hoa Kỳ, làm cách nào để có thể xin trợ cấp, tôi đành an ủi bác, thôi bác cứ yên tâm, điều quan trọng bây giờ là hãy nhịn, nhẫn nhục đó mà, cứ coi như ngày nào bác bị bắt tại mặt trận, Việt cộng hành hạ bác kiểu gì, nhục mạ bác ra sao, bác cũng ngậm bồ hòn, thì nay, với con gái, bác ngậm lại bồ hòn một lần nữa đi rồi từ từ hãy tính.
Một ông già tóc đã bạc hết rồi, nước da đã ngã màu đồi mồi, tay chân đã lọng cọng, dễ gì xin được một việc làm trên một đất nước đầy dẫy nhân lực và cạnh tranh.
Tôi biết có rất nhiều cơ quan, tổ chức thiện nguyện, sẵn lòng tiếp những người khó khăn, nhưng với hoàn cảnh của bác, thật không có tổ chức nào có thể giúp đỡ, vì có tổ chức nào có nhà cửa, cơm áo, để cung cấp cho bác trong lúc này, nhất là trong thời kỳ kinh tế suy thoái, ngân sách các cơ quan, giáo dục, y tế hay xã hội ... đều bị cắt giảm. Và tôi chỉ còn một con đường để đi, đó là dẫn bác tới Sở Xã hội, để xin cấp thẻ EBT (Electronic Benifits Transfer), tức là mỗi tháng, Sở Xã Hội bỏ vào trong thẻ EBT $200 USD cho bác mua thực phẩm, gạo rau cá thịt, nước uống, trái cây...
Nhận được thẻ EBT bác liền hỏi nhân viên Xã Hội là có thể mua ngay thức ăn được không? Và thực phẩm là những thứ gì? Người người Cán Sự Xã Hội nhìn tôi, tôi dịch lại lời bác và nói thêm rằng, bác không có gì ăn từ hôm qua cho đến nay. Người Broker xin phép đi ra một lúc, rồi quay trở lại đem theo phần ăn trưa của cô để tặng bác. Quả thật tôi cũng xúc động rơm rớm nước mắt khi nói câu đó với người broker. Đúng là một miếng khi đói, bằng một gói khi no, bác cúi đầu cám ơn người Cán Sự Xã Hôi mà như muốn khóc.
Tôi đem bác đi mua thực phẩm để hướng dẫn bác cách dùng thẻ EBT. Lần mua thử nghiệm đầu tiên của bác là 2 ổ bánh mì và 2 hộp cá Sardines rồi bác và tôi ra Parking chui vào xe ngồi ăn bánh mì cá hộp.
Tôi thật không hiểu rõ những tư tưởng nào đã đến với bác, nhưng mà nỗi xúc động của bác thì tôi biết là rất mãnh liệt, vì nước mắt bác đã chảy đến nỗi dùng hết một hộp khăn giấy của tôi để trong xe, tôi ngồi yên để bác khóc và suy nghĩ về mình, không hiểu có một lúc nào đó tôi lại như bác hôm nay. Trên đất nước tạm dung này, những người già đã trở thành gánh nặng cho con cái, những người già đã bị lãng quên hay bị xua đuổi của gia đình, mà xã hội dù có nhân đạo tới đâu cũng khó kham nỗi với số người cao niên ngày càng nhiều.
Một lần tôi đưa bác đi tái khám bệnh phổi, tôi ngồi chờ bác ở phòng đợi thật lâu, và khi bác trở ra cùng với một vị bác sĩ người Việt còn trẻ, vị bác sĩ này lấy ví ra 3 tờ bạc 20 đồng và nói “Cháu chỉ còn bao nhiêu tiền mặt, nhưng cháu có một căn phòng trống trong Building này, có Microwave, khi nào bác cần thì gọi cho cháu, bác hãy nhớ là bác còn chúng cháu ở đây. Ông quay sang nhìn tôi và dặn chú làm ơn để ý tới bác này với, người già nào cũng có một nỗi khổ khi sang đây.”
Suốt quãng đường về tôi cứ mãi suy nghĩ về người bác sĩ đầy lòng nhân ái ấy. Y thuật và y đạo, điều nào được người ta coi trọng hơn trên đất nước này. Tôi hỏi bác Thụy về vị bác sĩ ấy, được biết ông ta tên là DR. Albert H. Lee, chuyên khoa về phổi, là bác sĩ đang làm việc tại hai bệnh viện lớn ở thành phố này, và rất được bệnh nhân quý trọng cả về chuyên môn lẫn đạo đức.
Bác Thụy cho biết, thường ngày bác dậy rất sớm vì không ngủ được, có đêm bác chỉ ngủ 3 tiếng đồng hồ, rồi cứ suy nghĩ lung tung về chuyện đời, chuyện gia đình, về thời gian đi tù cải tạo, thời gian đi dạy dưới chế độ cộng sản.
Bác kể sau khi được thả ra tù, vì tốt nghiệp đại học trước 1975, nên bác không bị đuổi đi Kinh Tế Mới, mà được kêu đi dạy. Là một giáo sư dạy Lý Hóa nhiều năm, kinh nghiệm đặc biệt về phương pháp dạy Luyện thi, nên các Trung Tâm Luyện thi dạy ngoài giờ đều mời bác cộng tác, bác dạy cả sáng, chiều và tối, nhờ đó mà gia đình bác có được cuộc sống tương đối so với những anh em khác đi học tập về, và các con bác cũng từ đó mà học đến nơi đến chốn trước khi ra nước ngoài.
Trước ngày sang Mỹ, bác bán đi căn nhà, thu gom tài sản lại, cũng đựoc vài ba chục ngàn đô la, đều đem cho con hết, bây giờ nếu quay về, không còn nhà để ở, và biết lấy gì làm kế sinh nhai, vì tuổi đã cao rồi, làm sao xin được việc làm, đó là chưa nói tới những phiền toái khác từ xã hội, thật là tiến thoái lưỡng nan, bác tâm sự.
Có một buổi trưa tôi tìm tới bác, chứng kiến bữa cơm trưa gọn gàng của bác mà mủi lòng, một tách uống cà phê đong đầy Oat Meal, đổ vào một tô lớn, rót nước nóng từ bình thủy ra, khuấy đều chừng 2 phút, chờ nguội và ăn, không cần nước mắm hay xì dầu, hoặc một loại gia vị nào khác.
Bác bảo từ khi có thẻ EBT, tôi không còn lo thiếu xì dầu nữa, nhưng nhịn được cái gì hay cái đó, với lại bác sĩ bảo ăn mặn cũng không tốt.
- Bác ăn như thế này mỗi ngày sao
- Vâng, chỉ vậy thôi, tôi đâu có cần gì thêm, chỉ cần một căn phòng nhỏ, đủ đặt một cái giường là được rồi, thế nhưng đời tôi quả là cùng khổ, mà thực ra tôi đâu có cầu sống lâu, sống thọ, sống không có gì vui, thì chết đâu có gì buồn, sỡ dĩ tôi vẫn đi bác sĩ là vì tôi sợ đau đớn, cũng như tôi không đủ can đảm để tự tử, còn chết ư, tôi nghĩ tới rất thanh thản, trên đời tôi không còn gì mê luyến thì chết đi tôi đâu có gì tiếc nuối, chỉ cầu sao cho được chết thật nhanh, không đau đớn, đó là nguyện vọng duy nhất còn lại của tôi.
Thường thường bác hay kể cho tôi về những bữa cơm dã chiến của bác, như bữa ăn của những người lính ngoài mặt trận. Bác mua một cái bếp gas nhỏ bỏ trong túi vải mang theo bên mình mỗi khi đi bộ, một bình thủy nước sôi, một tách cà phê Oat meal, một cái tô và muổng. Buổi trưa ngồi vào một góc nào đó trong Park, nơi người ta cho phép nướng BBQ, bác mở hộp cá ra, hâm nóng bằng bếp gas chừng 2 phút, rồi đổ nước sôi trong bình thủy vào tô và khuấy Oak meal lên ăn, bác chỉ về nhà vào xế chiều, làm thức ăn tối và nấu nước sôi đổ vào bình thủy, chuẩn bị thức ăn cho ngày hôm sau, và những việc này luôn luôn làm xong trước khi con gái bác về nhà, ăn chiều xong, bác lại chui vào căn phòng nhỏ dấu mình trong đó, để không phải gặp mặt con gái nghe nó nói nặng nói nhẹ và đuổi nhà.
Bác tâm sự rằng, đôi lúc muốn ôm mấy đứa cháu một chút, nhưng thật rất khó, vì chúng nó sợ má la, lâu lâu con cháu lớn lén vào phòng ông, đưa ngón tay lên môi làm dấu với ý bảo ông im lặng, ngồi chơi với ông một lúc rồi chạy ra. Có những khi chúng nó vào phòng ông, má nó biết được là la mắng chúng liền. Ông cháu gặp nhau như đi thăm tù cải tao, thật là một hoàn cảnh đặc biệt hiếm hoi.
Nghe bác kể lại, tôi đành tìm cách an ủi bác, kể cho bác nghe về những đứa cháu phá phách của tôi, mọi thứ trong phòng tôi mỗi ngày được xếp theo một kiểu, computer của tôi được load đầy các games “comp của ông ngoại dễ xài hơn, con thích games trong comp của ông ngoại hơn” thế là cái computer của tôi bận dài dài, chỉ trừ khi chúng đi học. Cho nên chơi với cháu chưa hẳn là hạnh phúc đâu bác ạ.
Bác kể cho tôi những bữa cơm chấm xì dầu thật cảm động. Mới đầu bác hỏi tôi : “Ông có bao giờ mút xì dầu chưa”? Tôi trả lời là tôi không hiểu ý bác.
Bác kể lại vào những tháng bác chưa có thẻ EBT, bác ăn cơm với xì dầu hiệu đậu nành, nhưng không dám chan vào chén cơm, chỉ hai miếng cơm mới nhúng đầu đủa vào chén xì dầu một lần và mút lấy đầu đũa, vì nếu chan vào chén cơm hay mút nhiều lần thì sẽ hết mất, không có tiền mua nữa. Những ngày tháng ấy, anh Hồng, ngày xưa ở Biệt Động Quân, và một thời làm Chỉ Huy Trưởng Căn Cứ Rừng Lá, trước ngày mất nước anh về Phủ Thủ Tướng, mỗi lần ghé thăm, anh thường mua xì dầu, rau muống, Broccoli cho tôi, tôi còn nhớ mãi, bây giờ anh move đi xa rồi, cách đây cũng vài ba tiếng lái xe nên anh không thường tới nữa, mà cũng tội nghiệp, anh ấy cũng chỉ sống với mấy trăm đồng tiền già mà thôi, nhưng khi nào tới cũng đưa tôi đi ăn phở, hay có khi anh mua sẵn 2 tô phở mang đến đây hai anh em cùng ăn. Nghĩ lại, chỉ có những người lính mới thương nhau và đùm bọc nhau trên đất nước tạm dung này.
Ông biết không, vào những ngày tháng đó, có khi tôi rất thèm bánh tráng có vừng đen, hay cơm trắng và xì dầu, mà phải là xì dầu đậu nành, đủ cho tôi ăn không sợ hết. Những đêm nằm không ngủ được, tôi lại ao ước có được một ổ bánh mì của chợ Vons để ăn, tôi thèm mùi thơm của bánh mì chưa kịp nguội, hoặc giã đã nguội đi, tôi lại thèm vị ngọt của bánh khi nhai còn thấm trên đầu lưỡi của mình, thèm đến chảy nước miếng.
Nghe bác kể, tôi thực sự không cầm được lòng mình, lại nghĩ tới thời gian đi tù cải tạo, tôi cũng đã từng thèm được ăn một bữa khoai mì cho thật no, và chỉ mơ ước ngày được thả về, tôi sẽ bảo vợ mua khoai mì cho tôi ăn một bữa cho đã thèm.
Khi thiếu thốn, con người sẽ thèm đủ thứ, cho nên nghe bác kể, tôi thực sự hiểu được cảnh ngộ ấy, và hiểu được sâu xa nỗi lòng của bác, chỉ có một điều mà không ai ngờ được, đó là sống trong một siêu cường bậc nhất, mà người dân chỉ thèm một ổ bánh mì khong cũng không có để ăn, cái ước mơ nhỏ nhoi ấy đã ở dưới mức tầm thường rồi, vì kể cả những người vô gai cư trên thành phố này, cũng không ai có một ước mơ như bác Thụy. Có ai quanh đây đang lâm vào tình cảnh của bác hay không tôi không rõ, cũng có thể có người bị gia đình hắt hủi, con cái bỏ rơi và xua đuổi, nhưng đến một đồng xu dính túi cũng không có thì tôi không tin.
Rồi một ngày bác nhờ tôi chở đi xin việc, bác đọc được một mẫu rao vặt đăng tin cần một người đứng tuổi, có sức khỏe, để săn sóc một ông già 83 tuổi, bị bệnh mất trí, bao ăn ở, tiền lương sẽ thương lượng.
Tôi chở bác tới địa chỉ tìm gặp chủ nhà, cô chủ nhà tiếp chúng tôi và hỏi:
- Chú xin hay chú này xin?
- Tôi, bác nhanh nhẩu trả lời.
Chủ nhà dẫn chúng tôi đến phòng ông cụ, cô cho biết ông cụ đã quên hết mọi thứ, cần giúp ông cụ ăn uống, đi tiêu, đi tiểu, thay quần áo, và tắm cho ông cụ. Mọi sinh hoạt của ông cụ đều cần được giúp đỡ, nhất là về đêm, ông cụ hay thức dậy đi quanh quẩn trong nhà một mình, những lúc như thế cần có người bên cạnh, đề phòng khi ông cụ bị té. Nhiều khi ông cụ đi tiêu, đi tiểu trong quần mà không biết. Và cô hỏi:
- Chú có thể giúp ba tôi được không ? Hay chú làm thử vài ngay , vì có người nhận làm nhưng một hay hai ngày sau lại bỏ vì không chịu được tính tình của ông cụ
- Không đâu, tôi làm được, tôi rất thích người già và trẻ con, cô cứ để tôi làm.
- Vâng, vậy chú có bằng lái xe không cho cháu xem thử?
Bác lấy bằng lái xe đưa cho cô chủ, cô ta xem xong rồi trả lại bác, cô nói, ba cháu nặng 65 ký Không hiểu chú có thể đỡ nổi không, chú làm thử một vài ngày đi, nếu không được, cháu vẫn tính lương cho chú.
Lương tháng là $800, bao ăn ở, mỗi tuần nghỉ một ngày, tốt nhất là thứ 7, cái giường phía trong là của ba cháu, chú nằm giường ngoài. Thức ăn hàng ngày cháu nấu sẵn để trong tủ lạnh hay trên bếp, chú muốn ăn thứ gì cứ ăn tự nhiên.
Mỗi ngày ba cháu uống 12 loại thuốc, ăn cơm trưa, chiều, sáng. Ba cháu uống cà phê, khi chú pha cà phê, nên để nguội rồi mới đưa cho ba cháu, vì ba cháu thích khuấy cà phê bằng ngón tay rồi mút. Thuốc thì cháu sẽ viết tên, liều lượng, giờ uống để trên bàn, chú cho ba cháu uống đúng giờ là được rồi.
Sau khi chủ nhà và bác bàn bạc công việc xong, tôi chở bác ra về, hẹn thứ 2 tuần tới là bắt đầu đi làm. Thoạt đầu bác có vẻ rất vui vì tìm được công việc, nhưng một lúc sau, tôi thấy bác khóc, bác như bị hụt hơi cứ nấc lên từng tiếng, tôi lo sợ nên tìm cách đưa bác vào một shop bên đường, đậu xe lại và hỏi bác:
- Sao bác lại buồn?
- Con người ta thì thuê người săn sóc cho cha, còn tôi thì bị đuổi ra khỏi nhà đi chùi đít cho 
thiên hạ, ông nghĩ xem có tủi không?
Nói xong câu này bác lại khóc lên thành tiếng. Tôi ngồi im để bác khóc cho hết cơn xúc đông rồi mới bảo bác, mỗi người có một số phận, một đoạn trường, và một nỗi niềm phải gánh, không ai có thể có hạnh phúc hoàn toàn, chỉ có ông cụ 83 tuổi ấy mới thực sự hạnh phúc, vì ông đã quên hết mọi sự, đã không còn biết mọi sự.
Làm cha mẹ, được con cái yêu thương, gia đình hòa thuận dĩ nhiền là điều tốt, . Nỗi đau khổ bị con cái bỏ rơi hay xua đuổi chưa hẳn đã lớn hơn nỗi đau đớn khi phải nhìn thấy con mình dửng dưng với cha mẹ,
Bây giờ ở là mùa Hè, rải rác đó đây, trên những đồi hoang quanh nhà tôi đã trổ lên vài chùm hoa dại, màu vàng như hoa Cúc, càng làm tôi nhớ đến quê hương mình, như ngày Thu trên rừng núi cao nguyên, những khóm Quỳ hoang cũng nở vàng như vậy trên những triền đồi, và càng nhớ đến người sĩ quan thám báo bây giờ không phải đang nhật tu trận liệt, hay chăm sóc một đồng đội kém may mắn, mà là đang chăm sóc một cụ già mất trí...
Du Tử
Cát bụi biên cương mòn vó ngựa
Tóc râu một bóng nhuốm tà huy
Tráng sĩ chỉ trời vung kiếm báu
Hùng tâm tráng khí mờ chân mây
Biên cương hề! Đêm sâu hun hút
Sa trường gió lộng thổi cuồng sa
Tráng sĩ giật mình khua kiếm trận
Nghe trong gươm giáo khúc tình ca
Trời Nam một dải mù sương khói
Chiến trường mong da ngựa bọc thây
Tráng sĩ trời Nam hề! Tráng sĩ
Hồn thiêng sông núi vẫn còn đây
Tráng sĩ mơ về con phố nhỏ
Có người thiếu phụ bồng con thơ
Tựa cửa chờ chồng nơi chiến địa
Tháng ngày qua như chiếc thoi đưa
Cát bụi sa trường mù mịt bay
Vang vọng đất trời vó ngựa phi
Tráng sĩ Trời Nam hề! Tráng sĩ
Ngàn năm sông núi vẫn còn đây.